Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 214: Chẳng Lẽ Là Hắn Làm Ra Chuyện Gì Nguy Hại Công Quốc?

Nàng làm người xếp hạng thứ năm trên bảng xếp hạng cấp 6 công quốc trong thời gian dài, đương nhiên vô cùng hiểu rõ đối với bảng xếp hạng, cũng biết bảng xếp hạng vương quốc khủng bố thế nào.
Bởi vì cho dù là nàng thì trong vương quốc cũng chỉ xếp tới hơn một trăm mà thôi.
Đủ để thấy thiên chi kiêu tử trong các công quốc còn lại cường hãn đến mức nào.
Chuyện này còn không phải là quan trọng nhất.
Quan trọng nhất chính là, cho tới nay, mười vị trí đầu bảng xếp hạng vương quốc đều bị người ở trong vương quốc Thánh Diệu bá chiếm, có rất ít người thuộc công quốc có thể chen vào được.
Thế mà Lâm Hữu này vừa xuất hiện đã trực tiếp xông vào mười vị trí đầu, thậm chí đạt tới vị trí cực kỳ khoa trương, hạng 4.
Đừng nói là nàng, chỉ sợ hiện tại toàn bộ lãnh chúa cấp 6 trong vương quốc Thánh Diệu đều đã lâm vào trong một mảnh xôn xao.
Nàng tò mò, lập tức hỏi:
- Cha, ngươi biết hắn là lãnh chúa nơi nào không? Sao từ trước tới giờ ta chưa từng nghe nói về người này?
- Ngươi đương nhiên là chưa nghe nói về hắn.
Kỷ Tinh Hà cười hòa ái một tiếng:
- Bởi vì hắn chỉ vừa buông xuống tháng trước.
- Tháng trước? Sao có thể?
Kỷ Vân Sương đưa tay che đôi môi lại, vẻ kinh hãi trong mắt lập tức không gì che giấu được.
Trong thời gian một tháng, từ vừa buông xuống, vọt thẳng đến hạng 1 bảng xếp hạng cấp 6?
Nếu không phải chính miệng Kỷ Tinh Hà nói, nàng tuyệt không thể tin được đây là sự thật.
- Thật ra ta cũng vô cùng ngoài ý muốn, không ngờ trong nước Đại Hoang chúng ta lại xuất hiện một lãnh chúa có thiên phú như thế, cho nên ta mới gọi ngươi đến đây, muốn nghe thử ý kiến của ngươi.
- Nghe ý kiến của ta?
- Đúng, gần đây Chiến Trường Vạn Giới, đại lục Nguyên Sát và đại lục Chân Nguyên càng ngày càng không an phận, một mình ngươi đi qua ta có chút không yên lòng, cho nên muốn tìm người để thay thế ngươi, ngươi là một nữ nhi, vẫn nên ít đi đến chỗ đó thì tốt hơn.
Kỷ Tinh Hà cầm tay Kỷ Vân Sương vào trong tay, nhẹ nhàng vỗ, trong mắt có cưng chiều và lo lắng nói không hết.
Cảm nhận được sự quan tâm của lão, vẻ lạnh lẽo trên mặt của Kỷ Vân Sương cũng dần dần mất đi, chán nản nói:
- Ta chỉ là... Không muốn để nhiều đồng tộc chết đi như vậy mà thôi.
- Ngươi cũng quá thiện lương, như vậy sớm muộn sẽ hại ngươi, có biết hay không?
- Ta biết, nhưng ta vẫn muốn ta tận hết khả năng đi chiến đấu, ta đã... Nhìn thấy quá nhiều người chết ở trước mặt ta, giống như khi đó vậy, nếu như ta mạnh hơn chút nữa, dù chỉ là một chút thì mẹ sẽ không...
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của Kỷ Vân Sương cũng có chút run rẩy ln.
Trong đôi mắt đẹp thanh tịnh, ngậm lấy hối hận và tự trách nồng đậm.
Đây là tâm trạng mà từ trước tới giờ nàng bao giờ lộ ra ở trước mặt những người khác, cũng chỉ có khi đối mặt với Kỷ Tinh Hà, nàng mới có thể lộ ra một mặt yếu đuối nhất của mình.
- Không phải đã nói là đừng nhắc lại chuyện này sao?
Kỷ Tinh Hà than nhẹ một tiếng, trong mắt hiện ra một tia buồn bã.
Lão vươn tay, nhè nhẹ lau sạch vệt nước mắt trên khóe mắt Kỷ Vân Sương.
- Mà chuyện đó cũng không thể trách ngươi, mẹ ngươi, nàng ấy khẳng định cũng nghĩ như vậy.
- Thế nhưng...
Kỷ Vân Sương ngẩng đầu, còn muốn nói tiếp cái gì.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt sủng ái của Kỷ Tinh Hà, nàng lại nuốt xuống lời định nói.
- Vậy mới được nha.
Kỷ Tinh Hà khẽ cười cười.
- Không nói chuyện này nữa, vẫn là nói chuyện bảng xếp hạng đi, vừa rồi ta đã phái người đi gọi người phụ trách mời chào mới lãnh chúa tháng trước đến đây, cần phải lập tức tới ngay.
Nhắc tào tháo tào tháo đã đến.
Trong nháy mắt Kỷ Tinh Hà vừa nói dứt lời, ngoài đại điện lại đột nhiên truyền đến hô to một tiếng.
- Lãnh chúa thành Lạc Vân, Mạc Duy cầu kiến!
- Vào đi.
Âm thanh của Kỷ Tinh Hà tràn ngập uy nghiêm, quanh quẩn trong đại điện.
Sau đó, một vị lão giả còng lưng cúi đầu thấp xuống, cẩn thận từng li từng tí đi vào.
Kỷ Vân Sương thấy thế, cũng đứng dậy đi ra đứng bên cạnh vương tọa.
Lần nữa, nàng khôi phục khuôn mặt lãnh khốc trước kia.
- Bái kiến quốc vương.
Mạc Duy cúi đầu thật sâu về phía Kỷ Tinh Hà.
- Miễn lễ.
Kỷ Tinh Hà từ tốn nói.
Ánh mắt của hắn thâm thúy, quan sát Mạc Duy một chút, mới hỏi:
- Tháng trước, người phụ trách đi mời chào lãnh chúa mới là ngươi sao?
- Hồi quốc vương, chính là thuộc hạ.
Toàn thân Mạc Duy run lên một, lão chỉ có cấp 7, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu đối mặt với Kỷ Tinh Hà, đồng thời trong lòng cũng vô cùng bối rối.
Bởi vì lão cũng không biết vì sao quốc vương lại đột nhiên truyền triệu loại tiểu nhân vật như mình, dù sao thì loại công việc mời chào mới lãnh chúa này, cho tới bây giờ đều giao cho những lãnh chúa cấp 7 bọn hắn làm.
Cho dù có người hỏi đến thì cũng chỉ là một cấp lãnh chúa cấp 8 đến hỏi mà thôi.
Nào nghĩ tới sẽ có một ngày bị quốc vương triệu kiến?
Mà cách thời gian lão mời chào lãnh chúa đã được một tháng, mới đột nhiên nói muốn triệu kiến lão, làm cho lão khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, tưởng là xảy ra đại sự gì.
Thế nhưng lão không ngờ chính là.
Lão vừa ngồi thẳng lên thì lập tức truyền tới âm thanh hòa ái của Kỷ Tinh Hà:
- Không cần câu nệ, ta triệu kiến ngươi chỉ là vì hỏi ít chuyện mà thôi.
- Liên quan tới mời chào lãnh chúa mới tháng trước, cũng đều là do ngươi đến phụ trách sao?
- Đúng vậy, chính là do thuộc hạ phụ trách.
Mạc Duy cung kính trả lời.
- Vậy ngươi có ấn tượng đã từng mời chào một lãnh chúa hệ Thực Vật hay không? Còn phân phối một thành nhỏ ở công quốc biên cảnh cho hắn?
Kỷ Tinh Hà là một quốc vương, có thể nói là nắm rõ tất cả tin tức cơ bản của các lãnh địa công chúng trong nước như lòng bàn tay.
Chỉ cần lão nguyện ý thì sẽ rất dễ dàng điều tra ra lãnh chúa nào ở tòa thành trì kia.
Mạc Duy không ngờ Kỷ Tinh Hà lại đột nhiên hỏi chuyện này, trong lòng kinh ngạc một chút, sau đó bắt đầu cố gắng nhớ lại.
- Giống như... Đúng là có một người, lúc đó bởi vì đánh giá rất thấp, chỉ có cấp độ F, ta thấy hắn không có công quốc nào muốn, cho nên mới chiêu hắn tiến vào nước Đại Hoang, chẳng lẽ là hắn làm ra chuyện gì nguy hại công quốc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận