Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1347: Phân Chia Chiến Lợi Phẩm

Nếu phải có khoản tinh thạch đi mượn này thì bọn hắn cũng không thể nào đánh thắng được trận chiến đấu này, cho nên là tất cả bọn hắn mượn mới đúng.
- U La nói đúng, đây coi như là của mọi người chúng ta.
- Lấy đi trả lại trước rồi lại nói, tránh việc những ma thú kia nắm được cán chơi ngáng chân chúng ta.
- Vậy trước hết trừ 100 ngàn này đi, tính theo 220 ngàn.
Rất nhanh nhóm Đại Đế đã đạt thành ý kiến thống nhất, coi khoản Tinh Thạch thiếu nợ này lên trên đầu mình.
- Được, vậy cứ xử lý theo các ngươi nói đi.
Lâm Hữu cũng không già mồm, trước nhận lấy khoản Tinh Thạch này.
Sau đó, bọn hắn sẽ bắt đầu dựa theo chiến đấu cống hiến để thương lượng chuyện nên phân phối tài nguyên như thế nào, mãi cho đến hơn mười phút sau mới rốt cục định ra phương án phân phối tốt nhất.
Lần này Lâm Hữu là người có cống hiến lớn nên trực tiếp chiếm đầu to, cầm lấy 150 ngàn Tinh Thạch cấp 13.
Hai người Long Hoàng và Thánh Đế thì lấy 20 ngàn.
50 ngàn còn lại thì chia cho tất cả Đại Đế còn lại, để cho bọn hắn giữ lại làm tài chính tăng lên cấp 13.
Về phần Tinh Thạch cấp 12 thì Lâm Hữu không cần cho nên chỉ cầm lấy 300 ngàn tượng trưng.
Còn lại 2.26 triệu thì chia cho hai mươi hai vị Đại Đế, số lẻ thì chia cho Long Hoàng và Thánh Đế.
Sau đó tất cả lệnh bài theo mới dùng để đấu giá, ai cần thì có thể lấy Tinh Thạch vừa đạt được để mua, người không cần còn có thể được phân thêm một phần Tinh Thạch chia hoa hồng ngoài định mức.
Trong nháy mắt, toàn bộ bãi đất trống cũng trở nên khí thế ngất trời.
Lãnh Chúa cấp 12 cao cao tại thượng trong mắt người thường lại giống như tên du thủ du thực bên đường vậy, tranh nhau đến mức mặt đỏ tới mang tai, làm cho Lâm Hữu nhìn thấy cũng muốn cười.
Cuối cùng sau khi trải qua một phen đấu giá, hai người Long Hoàng và Thánh Đế có tài lực hùng hậu nhất cũng lấy được binh chủng Siêu Phàm mình ngưỡng mộ trong lòng.
Còn lại thì bị các Đại Đế khác chia cắt.
Lập tức, trong bọc của Lâm Hữu lại có thêm 50 ngàn Tinh Thạch cấp 12, cũng coi là có chút tài sản trong số các Chân Thần.
- Tốt, toàn bộ vật liệu đã chia xong, đều trở về tăng lên một ít thực lực đi, mấy người cấp 9 cấp 10 các ngươi chắc là không chênh lệch lắm đủ thăng cấp 13 đúng không?
Đấu giá hoàn tất, Long Hoàng lập tức đứng dậy nói với mấy Đại Đế có thực lực mạnh nhất kia.
- Đúng vậy, ta cảm giác chắc là không chênh lệch lắm có thể thăng cấp.
Một Đại Đế hệ Dã Thú với thân hình to lớn vội vàng nói, trên mặt hắn ức chế không nổi vẻ kích động.
Lúc còn ở Vạn Giới, bởi vì quy tắc thiếu thốn nên bọn hắn vẫn bị kẹt ở cấp 12 không có cách nào tiếp tục thăng cấp.
Bây giờ có cơ hội để phá vỡ hạn chế, rốt cục làm cho trái tim yên lặng mấy trăm hơn ngàn năm của bọn hắn triệt để hoạt lạc.
- Lão hủ cũng giống vậy, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào cảnh giới Chân Thần.
Sau đó, Đại Đế lớn tuổi nhất trong đội ngũ cũng lên tiếng, âm thanh mang theo một tia rung động.
Lúc đầu, tuổi thọ của hắn đã không còn thừa nhiều, bây giờ lên tới cấp 13, rốt cục hắn đã không cần phải lo lắng chết do hao hết thọ nguyên nữa.
Nhất là sau khi khi nhìn thấy còn có một thế giới còn rộng lớn hơn Vạn Giới vô số lần này thì khát vọng trong lòng hắn lại càng ngày càng nồng đậm.
Cho nên rất nhanh, nhóm Đại Đế đã cáo biệt lẫn nhau, đi tứ tán.
Lâm Hữu cũng cưỡi Tiềm Long bay về phía lãnh địa của mình.
Khi hắn đi ngang qua rừng rậm, còn nhìn thoáng qua ba mươi mấy nô lệ bán nhân.
Phát hiện bọn hắn đang núp ở nhà trong trên cây run lẩy bẩy, sau khi không có gì đáng ngại mới nói với bọn hắn một tiếng, sau đó biến mất trong phiến huyết khí cuồn cuộn kia.
- Cái gì? Phí Thừa chết rồi?
Ở trung tâm thành Vạn Thần.
Trong toà cung điện lớn nhất, một âm thanh kèm theo lửa giận vang lên.
Sắc mặt Thần Tử âm trầm, nhìn vị lão giả cấp bậc Thiên Thần mới từ Đông Cực Ma Vực gấp trở về, cùng với mấy Lãnh Chúa hắn mang về bên cạnh.
Ròng rã hai mươi vị Chân Thần, nhưng tất cả đều chết rồi, ngay cả Phí Thừa cảnh giới Chân Thần cấp 8 cũng không thể chạy thoát.
Nếu không phải chính miệng lão giả cấp bậc Thiên Thần nói thì thậm chí hắn cũng không thể tin vào tai của mình.
Đây chính là hai mươi Chân Thần!
Dù là hắn là Thần Tử cao quý, tay cầm vô số tài nguyên thì cũng cảm thấy trong lòng đang rỉ máu.
Nhất là hiện tại còn đang trong thời điểm mấu chốt nhất nhóm Thần Tử tranh đoạt Thần Vị Chủ Thần, một lần tổn thất nhiều chiến lực cao đẳng như vậy, không thể nghi ngờ là đả kích hủy diệt đối với hắn.
Sau khi nghĩ đến đây, vẻ mặt của Thần Tử càng trở nên dữ tợn, hai mắt nhanh chóng hiện lên tia máu, trở nên đỏ hồng.
Nhưng hắn cũng không phát tác.
Mà là cả người run rẩy hít sâu một hơi, nhắm mắt hòa hoãn một hồi.
Lúc hắn mở mắt ra thì đã khôi phục bộ dáng ngày xưa, trong mắt nỗi liễm sát ý.
Biến hóa này làm lão giả lập tức lộ ra vẻ mặt tán thưởng, nói:
- Thực lực của kẻ này đã không phải là Chân Thần có thể đối phó được, lại giao chiến ở trong lãnh địa của Độc Giao Chín Đầu, mặc dù nhưng chúng ta hao tổn không ít nhân thủ nhưng cũng không phải là không có ích.
- Ồ? Tại sao ngươi lại nói vậy?
Lông mày Thần Tử nhíu lên hỏi.
- Rất đơn giản, xua hổ nuốt sói!
Trong mắt lão giả hiện lên tinh quang.
Thần Tử nghe vậy thì rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ của hắn, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Hắn cúi đầu yên lặng trầm tư, khóe miệng cũng dần dần lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
- Nghe nói gì chưa?
Đội ngũ Thần Quốc phái đi Đông Cực Ma Vực lần này lại thất bại, hơn nữa còn chết mười vị Chân Thần!
- Cái gì!? Lại thất bại nữa à?
- Ngươi đùa à? Tất cả đều là Chân Thần, làm sao có thể một lần chết mười người được?
- Không tin ngươi có thể đi hỏi người khác thử, ngay cả trưởng lão điện Vạn Thần cũng chết sạch!
- Tê! Thế này thì quá mức rồi, sao Lãnh Chúa hạ giới kia lại khủng bố như vậy?
- Nghe nói là trên người Lãnh Chúa hạ giới đó có bảo vật gì đó rất khó lường nên mới khiến cho thực lực của hắn tăng vọt, ngay cả những Chân Thần kia cũng không là đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận