Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1045: Xuất Quan, Đại Hội Mở Ra.

Đảo mắt một cái.
Bên ngoài đã trôi qua ba ngày.
Trải qua vài ngày chuẩn bị, cuối cùng Đại hội Khởi Nguyên mỗi năm một lần, thu hút sự chý ý của mọi người cũng chính thức mở ra.
Sáng sớm, đám đông khổng lồ các cường giả các cấp đã thu được thông báo, đều khởi hành chạy tới phương hướng Đại Thụ Thế Giới.
Chỉ thấy không biết từ khi nào ở trên bầu trời cả trung tâm nội thành, đã xuất hiện một đám đài cao lơ lửng thật lớn, bao vây một vòng quanh Đại Thụ Thế Giới.
Bên trên mỗi một phương hướng, còn phân biệt đánh dấu từng dấu hiệu từ cấp sáu đến cấp mười một, toàn bộ phân chia ra.
Mà ở ngay giữa mỗi khu vực cấp bậc, đều vừa vặn có một trăm bãi đất với độ cao không đồng đều, được quầng sáng trong suốt bao vây, ngăn cách nhau ra, thoạt nhìn hình như chúng chính là võ đài chiến đấu.
Bốn phía biên giới, còn có từng khán đài rộng lớn.
Liếc mắt một cái nhìn lại, đám đông bắt đầu ùa ra.
Tất cả cường giả đến từ thế lực các nơi, cùng người qua đường chuyên môn đi tới xem náo nhiệt.
Những bóng dáng cưỡi phi hành tọa kỵ kia tới rồi, bọn hắn lướt qua khắp nơi trên không trung, bay múa qua lại vờn quanh Đại Thụ Thế Giới, tiếng kêu gọi ồn ào vang lên không ngừng.
Quả thực giống như một hồi thịnh hội cấp sử thi thật lớn đang chuẩn bị khai mạc.
- Đại hội Khởi Nguyên được tổ chức ngay ở nơi này ư?
Lâm Hữu cưỡi Lục Long Phỉ Thúy bay trên không trung, nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ trước mắt, không khỏi rơi vào rung động.
Khi nào thì Đại Thụ Thế Giới bên trong lãnh địa của hắn cũng có thể xuất hiện khung cảnh đồ sộ như vậy?
Lâm Hữu không dám lãng phí thời gian, hắn lập tức dựa theo chỉ dẫn, cầm lệnh bài đại hội tiến vào bên trong khu vực sân đấu đại biểu cho cấp mười.
- Hữu ca! Nơi này!
Hắn vừa xuyên qua cửa vào, Lê Kha vốn đang nhìn chằm chằm về phương hướng cửa vào lập tức phát hiện ra hắn, vừa la lên với hắn vừa ra sức vẫy vẫy tay.
Xem ra gia hoả này đã rời khỏi Thời Không Luân Độ trước hắn một bước, mới có thể đến nơi đây chiếm vị trí sớm như vậy.
Lâm Hữu không nghĩ nhiều, chỉ vòng quanh một cái không trung, rồi xoay người nhảy xuống từ phía sau lưng Long Vương Phỉ Thúy rồi vững vàng hạ xuống bên trên khán đài chỗ Lê Kha đang đứng.
- Hữu ca, cuối cùng ngươi cũng rời khỏi, ta cứ nghĩ rằng ngươi không đuổi kịp đâu.
Lê Kha vội vàng chào đón.
Mà ở phía sau đối phương có một người phụ nữ thanh lịch đoan trang đang lặng lẽ đứng thẳng, một đôi mắt điềm tĩnh cũng đang yên lặng đánh giá hắn.
Đại Đế!
Lâm Hữu thầm cả kinh, không ngờ trên hội trường cấp mười lại xuất hiện cấp Đế.
- À, quên giới thiệu cho ngươi, đây là mẹ của ta. Mẹ, hắn chính là Lâm Hữu mà ta đã nói qua đó.
Lê Kha nhìn vẻ mặt Lâm Hữu, lập tức phản ứng lại, lên tiếng giới thiệu.
Lâm Hữu nghe vậy hơi giật mình, vội vàng tiến lên chắp tay cúi chào người phụ nữ kia.
- Ra mắt Đại Đế Tương Nguyệt.
- Miễn lễ đi.
Đại Đế Tương Nguyệt mỉm cười, nụ cười trên mặt bà giống như hoa mai tháng ba, trong thanh nhã lại mang theo một tia ý nhị thành thục, tình cảm ấm áp.
- Ta thường nghe Kha Nhi nhắc tới ngươi, chắc trong khoảng thời gian này thằng bé đã mang tới cho ngươi không ít phiền toái hả?
Cái này gọi là hiểu con không ai bằng mẹ, hiển nhiên Đại Đế Tương Nguyệt này cực kỳ hiểu biết về đức hạnh của cậu con trai nhà mình, trong giọng nói ẩn chứa một tia bất đắc dĩ.
- Mẹ, mẹ coi ta là người nào chứ? Ta mà là loại người tùy tiện thêm phiền toái cho người khác sao?
Lê Kha mặc kệ đang ở đâu, lập tức tranh cãi.
- Quả thật, trong khoảng thời gian này Lê Kha đã giúp ta không ít chuyện.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu.
Nếu không phải có Lê Kha, hắn còn phải phí không ít tâm tư đi hỏi thăm tin tức, coi như đối phương đã tiết kiệm rất nhiều thời gian cho hắn.
- Xem đi, ngay cả Hữu ca người ta cũng nói như vậy.
Lê Kha được Lâm Hữu bảo vệ, lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Thật giống như đang nói, con trai trong mắt người đã trưởng thành rồi, không còn là gia hoả tùy hứng nơi chốn làm cho người ta thêm phiền toái kia đâu.
Đại Đế Tương Nguyệt không nói gì, nhưng dùng hai mắt đầy mỉm cười nhìn Lê Kha, đồng thời lại âm thầm quan sát kỹ Lâm Hữu, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Bà cực kỳ rõ ràng tính nết của con trai nhà mình, tuyệt đối không dễ dàng thân cận cùng người mà mình chướng mắt, chớ đừng nói tới chuyện gọi người ấy là đại ca.
Nói cách khác, từ đáy lòng, Lê Kha kia đã chấp nhận Lâm Hữu, hoặc đã chắc chắn Lâm Hữu mạnh hơn hắn, mới bày ra tư thế khiêm tốn như vậy.
Có thể khiến cho một đứa con của Đại Đế bày ra tư thế khiêm tốn, cũng đủ để chứng minh Lâm Hữu này bất phàm.
Hơn nữa không biết vì sao, từ trên người Lâm Hữu, bà lại mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ tương tự như khí tức bẩm sinh của Đại Thụ Thế Giới.
Đó là một loại khí tức cao cấp hơn hạch tâm lãnh địa hệ Thực Vật, khiến cho bà không khỏi có chút nghi hoặc.
- U, Tương Nguyệt, ngươi cũng ở trong này ư?
Bà đang suy nghĩ, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên.
Đại Đế Thánh Diệu nhiều ngày không gặp, đã mang theo Kỷ Tinh Hà và vài vị quốc vương cấp dưới của Đế Quốc Thánh Diệu chậm rãi đi tới, khiến cho ánh mắt Lâm Hữu không khỏi sáng ngời lên.
- Sao ngươi cũng chạy tới nơi này?
Đại Đế Tương Nguyệt kỳ quái nói.
- Dù sao chúng ta cũng không cần tranh giành vị trí trên danh sách, đương nhiên là đi tới nhìn mấy tên thuộc hạ này biểu hiện, ngươi cũng vậy ư?
Đại Đế Thánh Diệu liếc mắt một cái nhìn Đại Đế Tương Nguyệt và Lê Kha bên người bà, vừa vặn cũng thấy được Lâm Hữu bên cạnh, ánh mắt lập tức trừng lớn lên.
- Tiểu tử thối, hóa ra ngươi ở trong này, mấy ngày nay ngươi đã chạy đi đâu? Hại ta đi tìm một trận!
Lời nói thô bỉ trực tiếp kia khiến cho những quốc vương công quốc khác đều lộ ra vẻ mặt khác thường.
Đại Đế Tương Nguyệt lại mỉm cười, hiển nhiên đã sớm lĩnh giáo qua tính tình phóng khoáng của Đại Đế Thánh Diệu.
- Ách… Đại Đế, ngài đang tìm ta?
Lâm Hữu xấu hổ hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận