Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1058: Chiếm Lấy Võ Đài Trung Tâm (2)

Nhưng hôm nay những con ma thụ của Lâm Hữu bày ra chiến lực, lại tương đương với đám lãnh chúa bọn họ đã được cường hóa thuộc tính, thậm chí còn khủng bố hơn.
Điều này sao có thể!
Nhưng làm sao bọn hắn biết được, những ma thụ này lại chỉ là vật triệu hồi của Linh Tịch mà thôi.
Linh Tịch là Vương tộc đứng đầu, thiên phú bản thân nó đã được gia trì 20% uy lực kỹ năng.
Cho nên ma thụ do nó triệu hoán ra cũng không phải kế thừa 100% thuộc tính của nó mà chính là 120% thuộc tính.
Nghĩa là nó có mười thủ hạ tương đương với lãnh chúa sở hữu chín mảnh nhỏ Thần Cách!
- Đi thôi, tốc chiến tốc thắng.
Lâm Hữu đứng phía trên cột nham thạch đã bị dây leo quấn quanh, ở trên cao nhìn xuống nhìn toàn bộ sân đấu, nhàn nhạt nói.
Linh Tịch nhận được mệnh lệnh, lập tức giơ pháp trượng lên cao, một luồng khí tức uy nghiêm vô thượng đột nhiên bạo phát, trấn áp tới Trần Khôi.
Không tốt!
Sắc mặt Trần Khôi đại biến, hắn ta cảm nhận được luồng uy áp khủng bố ẩn chứa trên khí tức kia, bởi vậy không chút chần chừ đã phát động năng lực, khiển cho vô số gai nham thạch lao khỏi mặt đất, theo bốn phương tám hướng đâm về phía Lâm Hữu.
Nhưng chúng còn chưa kịp tới gần, đã bị mười ma thụ trên kia đánh nát, nham thạch vỡ vụn cùng một chỗ.
Lúc này, nhìn lại vị trí nơi Trần Khôi vừa đứng, lại không còn thấy bóng dáng hắn ta đâu nữa.
Trần Khôi ẩn giấu ở bên trong nham thạch âm thầm cười lạnh.
Thực lực ngươi mạnh thì đã làm sao? Chỉ cần ta vẫn luôn dựa vào nham thạch chiến đấu, ngươi cũng không làm gì được ta.
Lại nói, đối chiến cùng Ngự Linh Giả, chỉ có ngu ngốc mới chịu ngạnh kháng chính diện với linh sủng của bọn hắn.
Trần Khôi nghĩ đến đây, ánh mắt hắn ta phát lạnh, trong nháy mắt, hắn ta đã xuyên qua nham thạch xuất hiện ở phía trên cột nham thạch nơi Lâm Hữu đang đứng.
Bên trong một tiếng ầm ầm vang dội, hắn ta trực tiếp phá nham thạch chui ra.
- Đi chết đi!
Trong miệng Trần Khôi chợt quát một tiếng, nham thạch cứng rắn nhanh chóng hội tụ phía trên cánh tay hắn ta, tạo thành một thanh đao nhọn sắc bén, hung hăng đâm tới giữa lưng Lâm Hữu.
Tốc độ quá nhanh, dường như không khí cũng bị xỏ xuyên qua.
Mà Lâm Hữu lại vì cột nham thạch đột nhiên nổ tung, khiến cho toàn thân triệt để mất đi thăng bằng, từ phía trên rơi xuống.
Có điều hắn cũng không bối rối, ngược lại còn lộ ra một nụ cười mang ý nghĩa gian kế đã thành.
Một luồng sức mạnh tinh thần vô hình nâng hắn lên, bàn chân khẽ nhích một bước né sang bên cạnh.
Đồng thời bàn tay vung lên một cái, những sợi dây leo đang bám lên cột nham thạch nhanh chóng xông ra, trực tiếp cuốn lấy thân thể Trần Khôi.
Đây đúng là bẫy rập hắn đã sớm bố trí dưới chân từ trước, chỉ chờ Trần Khôi mắc câu thôi!
Trong lòng Trần Khôi thầm kinh hãi, không nghĩ tới Lâm Hữu cũng đang luôn chờ đợi hắn ta ra tay, thoát khỏi lớp nham thạch kia.
Mắt thấy thân thể hắn ta đã bị dây leo cuốn lấy, mười con ma thụ khủng bố cũng đang nhanh chóng đi về bên này, hắn lập tức lớn tiếng hò hét:
- Ta nhận thua!
Bạch!
Không gian vặn vẹo, Trần Khôi trực tiếp biến mất tại chỗ, đưa ra bên ngoài, cũng khiến công kích của ma thụ thất bại trong nháy mắt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây dại.
Nhất là người Giới Sinh bên kia, càng không dám tin vào hai mắt của mình.
Trần Khôi nắm giữ dị năng nham thạch cấp SS, dù người này có hơi khinh địch nhưng cứ như vậy thua mất rồi?
Rốt cuộc gia hỏa kia là thần thánh phương nào?
Người ngoài còn vậy, huống chi là các lão lãnh chúa đã bị Trần Khôi đánh bại, tất cả đều khiếp sợ không thôi, ào ào nghe ngóng địa vị của Lâm Hữu.
- Quả nhiên tiểu tử này, còn lưu lại một tay.
Đại Đế Thánh Diệu nhìn Lâm Hữu đang đứng trên đài, thấp giọng mắng một câu.
Không nghĩ tới chỉ qua khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy nhưng thực lực của Lâm Hữu đã đạt tới loại tình trạng này.
Nếu không phải có khen thưởng dụ hoặc, chỉ sợ tiểu tử này còn muốn nín đến sau cùng mới chịu ra tay?
Qua chuyện này cũng khiến Đại Đế Thánh Diệu không nhịn được hơi kinh ngạc.
Mà sau khi đám người Liên Minh Giới Vực bên kia, đi nghe ngóng khắp nơi, rốt cục bọn hắn cũng biết được thân phận trận doanh Phản Liên Minh của Lâm Hữu, nguyên một đám sắc mặt đều âm trầm xuống.
- Hoa tinh và ma thụ kia chính là binh chủng mạnh nhất của hắn sao?
- Có lẽ là vậy, binh chủng bình thường không có thực lực khủng bố như thế.
- Đúng đó, xem ra tên kia không phải hạng người dễ trêu chọc, chờ sau này lúc đi lên cũng phải cẩn thận hơn một chút.
- Chỉ là mấy binh chủng Thực Vật mà thôi, có gì mà phải cẩn thận?
- Không sai, chỉ dựa vào mấy binh chủng kia đã muốn chiếm cứ võ đài trung tâm, bọn hắn nghĩ quá đơn giản rồi.
- Đến lượt ta tới, ta muốn để hắn nhìn cái gì mới gọi là thực lực chân chính!
Lập tức, thì có một lãnh chúa hệ Máy Móc toàn thân tản ra khí tức hỏa diễm đứng ra.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, mặt đất lòng bàn chân hắn nổ vang một tiếng, bỗng nhiên cả người vọt về phía võ đài trung tâm chỗ Lâm Hữu.
Mà lúc này, sau khi chiến đấu kết thúc, võ đài trung tâm vốn đã tan nát không chịu nổi đã được quy tắc ảnh hưởng khôi phục trở lại như lúc ban đầu rồi.
Ngay cả Lâm Hữu và Linh Tịch vừa tiêu hao năng lượng, cũng đều khôi phục trở về trạng thái toàn thịnh, hai người đang đứng tại võ đài quan sát người vừa rơi xuống.
- Tiểu tử, ta tên Delhi (Đức Lạp Hy), sẽ là người giết ngươi!
Đối phương vừa lên đã phách lối báo ra tên của bản thân mà không thèm chào hỏi Lâm Hữu, thậm chí toàn thân đã hiện ra một luồng khí tức hỏa diễm nóng bỏng mạnh mẽ.
Lại là một đối thủ sở hữu tám mảnh nhỏ Thần Cách.
Ánh mắt Lâm Hữu hơi ngưng tụ, ngày bình thường rất ít nhìn thấy những cường giả đứng đầu, vậy mà hôm nay có thể một lần đụng phải nhiều như vậy, hơn nữa còn là chủ công hỏa diễm năng lực. Hắn nhìn tay chân giả bằng máy móc trải rộng trên người đối phương, chắc là lãnh chúa hệ Máy Móc.
Thêm nữa, người này vừa lên võ đài đã đằng đằng sát khí, hiển nhiên là chó săn của Liên Minh Giới Vực. Đã như thế, hắn cũng không cần khách khí làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận