Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 276: Tinh Linh Hoa Nhưỡng?

Kỷ Vân Sương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn:
- Lâm Hữu, từ lúc nào mà binh chủng này của ngươi đã lên cấp tám rồi?
- À, ngươi nói Thanh Đằng ư? Nó vừa thăng cấp trước khi ngươi tới.
- Nhanh như vậy?
Kỷ Vân Sương lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Cô còn nhớ Lâm Hữu buông xuống đại lục Nguyên Thuỷ mới được hơn hai tháng mà thôi
Thời gian ngắn như vậy, hắn đã tăng một binh chủng lên cấp tám, chuyện này tuyệt đối là thứ cô không dám tưởng tượng.
Nếu đặt chuyện này lên người lãnh chúa cấp bảy còn được, ít nhất không khoa trương như lúc này.
Nhưng Lâm Hữu lại khác, bây giờ hắn ở là cấp sáu thôi!
Rốt cuộc lần này công quốc Đại Hoang bọn họ đã tuyển được thứ quái vật gì vào vậy…
May mắn Lâm Hữu là người của công quốc bọn họ, nếu công quốc khác biết chuyện, chỉ sợ đã hối hận tới mức ruột cũng xanh rồi?
Kỷ Vân Sương vừa kinh hãi vừa cảm thấy may mắn.
Sau đó cô đi theo Lâm Hữu rời khỏi lãnh địa, chạy tới dãy núi bên ngoài thành Hoàng Sa.
Không ngờ, chuyện khiến cô càng thêm khiếp sợ vẫn còn ở phía sau.
Ngay khi cô đi theo Lâm Hữu xuyên qua thành Hoàng Sa tiến vào dãy núi, khi hai người đi vào bên trong hang động của Người Lùn nhất tộc, cô lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.
Bởi vì thứ xuất hiện trước mắt cô, lại chính là cả một bộ tộc Người Lùn khổng lồ!
Điều này sao có thể!
Không phải từ trước đến nay Người Lùn nhất tộc luôn không thích lui tới với nhân loại?
Thế bộ tộc Người Lùn trước mặt là chuyện gì đã xảy ra?
Điều này khiến Kỷ Vân Sương quả thực không dám tưởng tượng.
Cô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.
Ngày trước, cô chỉ nhìn thấy mấy Người Lùn làm bên trong tiệm thợ rèn thuộc lãnh địa của Lâm Hữu, cho nên đã suy đoán rằng có khả năng hắn có may mắn mời chào được vài Người Lùn về làm việc cho mình.
Nhưng tới lúc này cô lại phát hiện bản thân mình sai lầm rồi, hơn nữa sai lầm cực kỳ thái quá!
Nhìn thấy một loạt thông đạo hang động giăng khắp nơi trước mắt, còn có Người Lùn lui tới bên cạnh, thậm chí cô còn cho rằng mình đã đi lạc rồi, lạc vào bên trong một vương quốc người lùn.
Đợi cho tới khi phục hồi lại tinh thần, cô đã thấy mình đi theo Lâm Hữu vào chỗ sâu nhất bên trong một hang động cực kỳ rộng rãi rồi. Cùng lúc này, bên tai cũng không ngừng truyền đến âm thanh gõ chùy đinh đinh đang đang.
- Mạch Cách n, ta đến thăm ngươi.
Lâm Hữu hô một tiếng vào bên trong.
- Lâm Hữu? Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ mang lương thực tới cho ta sao?
Mạch Cách n đang chỉ đạo tộc nhân cách rèn, lập tức quay đầu lại, đi về phía Lâm Hữu.
Nhưng ngay lập tức, Mạch Cách n chú ý tới Kỷ Vân Sương bên cạnh Lâm Hữu, rồi vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi:
- Lâm Hữu, ngươi kết hôn lúc nào vậy? Sao không cho ta biết?
- Khụ khụ...
Lâm Hữu kịch liệt ho khan, suýt chút nữa hắn đã bị câu hỏi của Mạch Cách n làm cho sặc chết rồi.
Hắn nhìn thoáng qua Kỷ Vân Sương với vẻ mặt có chút mất tự nhiên bên cạnh, nói:
- Đừng nói lung tung, cô ấy chỉ là khách tới bên trong lãnh địa của ta thôi.
- A, hóa ra không phải sao?
Mạch Cách n lại đánh giá Kỷ Vân Sương một chút, vẻ mặt hơi nghi hoặc.
Nhưng Người Lùn nhất tộc bọn họ lại không hay suy nghĩ lòng vòng, cho nên hắn trực tiếp hỏi:
- Vậy ngươi tới tìm ta làm gì? Bây giờ ta đang cực kỳ bận rộn đó, còn phải dạy đám tộc nhân rèn trang bị kìa.
- Không phải ta tìm ngươi có việc, là cô ấy tìm ngươi có việc, cô ấy muốn mời ngươi hỗ trợ tạo ra một kiện trang bị.
Lâm Hữu chỉ chỉ Kỷ Vân Sương bên cạnh.
- Cô ấy?
Mạch Cách n lại nhìn về phía Kỷ Vân Sương, cau mày.
- Chắc ngươi cũng biết, ngoại trừ ngươi, bình thường ta sẽ không giúp bất cứ ai tạo ra trang bị, đây là kiêu ngạo của tộc Người Lùn chúng ta.
Quả thật, hắn là Vua của bộ tộc Chiến Chuy, đại biểu cho vinh quang cao nhất bộ tộc, đâu thể tùy tiện ra tay giúp người khác tạo ra trang bị?
Cũng bởi thân phận của Lâm Hữu đặc thù, hắn mới có thể vô điều kiện giúp Lâm Hữu.
Nhưng những người khác, không cần phải bàn.
- Chẳng lẽ không thể dàn xếp một chút sao? Ta có thể trả thù lao cho ngươi.
Dù không cần Lâm Hữu giới thiệu, Kỷ Vân Sương cũng có thể cảm nhận được Mạch Cách n bất phàm, thoáng nhìn một cái cô đã biết người lùn này nhất định có thể tạo ra trang bị cho mình.
Bởi vậy, cô không nghĩ nhiều nữa, chỉ vội vàng lấy ra thứ gì đó từ trong không gian cá nhân.
Mạch Cách n vừa định từ chối, lại nhanh chóng bị thứ Kỷ Vân Sương lấy ra hấp dẫn.
Hắn dùng cái mũi nhẹ nhàng ngửi, lập tức ánh mắt nhìn thẳng tắp qua bên này.
- Đây là... Tinh Linh Hoa Nhưỡng?
Hai mắt hắn trừng thật lớn, cứ một mực nhìn chằm chằm vào vò rượu Kỷ Vân Sương vừa lấy ra, ngay cả đám người lùn bên cạnh hắn cũng bị hấp dẫn nhìn qua bên này.
- Đúng, chính là Tinh Linh Hoa Nhưỡng.
Kỷ Vân Sương lộ ra một nụ cười mê người:
- Là cha ta vào bên trong rừng Tinh Linh đổi được. Thế nào? Thù lao này có đủ để ngươi giúp ta tạo ra một kiện trang bị không?
- Thành giao!
Mạch Cách n lập tức giằng lấy vò rượu trong tay Kỷ Vân Sương, giống như sợ cô lại cất đi mất.
Lâm Hữu:
-???
Kiêu ngạo của Người Lùn trong ngươi đâu?
Vinh quang bộ tộc của ngươi đâu?
Đã bị một vò rượu mua đứt rồi?
Giống như đã chú ý tới sắc mặt cổ quái của Lâm Hữu, vẻ mặt Mạch Cách n đỏ lên nói:
- Ngươi thì biết cái gì! Tinh Linh Hoa Nhưỡng là thứ tốt, lúc trước ta từng qua xin bọn họ biết bao lần mà không xin được đấy.
- Thứ này thực sự tốt vậy sao? Nhưng chỉ là một vò rượu thôi mà.
Lâm Hữu không nhịn được khẽ mắng một câu.
- Đây không phải là rượu bình thường, quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu.
Mạch Cách n không để ý đến Lâm Hữu nữa, hắn ôm bình rượu ngửi một lần, lại ngửi tiếp lần hai.
Nhìn bộ dáng thật cẩn thận kia, cứ ngỡ hắn bây giờ và hắn hồi nãy là hai người khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận