Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 334: Làm Sao Có Thể!?

- Chuyện gì vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng, nhóm trưởng lão chấp sự đang nghị sự trong sảnh lớn cũng bị âm thanh thi thể không ngừng ngã xuống bên ngoài kinh động, bọn họ vội vàng từ bên trong chạy ra.
Thế nhưng giây tiếp theo, tất cả bọn họ đều bị chấn động tới mức đứng yên tại chỗ, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đám người này tràn ngập sợ hãi.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Là đám dây leo khổng lồ phủ kín toàn phủ đệ!
Thậm chí đám dây leo nọ còn không ngừng tiếp tục tràn vào, thoáng nhìn một cái đã thấy chúng nó hoàn toàn phong tỏa khắp khu vực xung quanh bọn họ rồi!
- Làm sao có thể!?
Đám trưởng lão chấp sự trừng lớn hai mắt tới không mở nổi nữa.
Thấy bên trên dây leo lộ ra một đống thây khô, trong lòng bọn họ dấy lên một mảnh sóng to gió lớn.
Phải biết rằng, có rất nhiều trong số những người ngoài đó đã đạt tới cấp bảy!
Thế nhưng cứ như vậy mà lặng lẽ chết đi im lìm như thế!
- Người nào quá lớn mật! Dám tự ý xông vào trụ sở của Thiên Kiếm Môn ta!
Trong giây lát, một tiếng hét lớn nổ vang ở phía sau phủ đệ.
Hai bóng dáng với khí thế mạnh mẽ chân đạp trường kiếm, bắn nhanh ra, đi vào trước mặt mọi người.
Lâm Hữu ngồi trên lưng Rồng Yêu Vương, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người kia, cả mấy thủ hạ của thành Hoàng Sa đang bị nhốt trong lồng giam bên cạnh nữa.
- Chính các ngươi đã đả thương người của ta?
……….
Khí thế của hai lão giả đột nhiên xuất hiện này như thủy triều, tất cả đều đạt tới cấp tám. Hóa ra số lượng tu luyện giả cấp tám của Thiên Kiếm Môn còn nhiều hơn người ngoài đồn đại. Quả nhiên đám người này che giấu đủ sâu.
Nếu lãnh chúa cấp bảy bình thường đụng tới bọn họ, đúng là không nhất định có thể nhận được chỗ tốt, cuối cùng chỉ có thể trúng mưu kế âm hiểm của Thiên Kiếm Môn, bị đánh nát răng rồi bấm bụng nuốt xuống.
Nhưng thực đáng tiếc, bọn họ lại gặp được Lâm Hữu.
Nhìn thấy mảng dây leo khủng bố đang bao trùm xung quanh phủ đệ, cả đám thực vật không ngừng xuất hiện cạnh đống dây leo kia.
Trong lòng hai lão giả cấp tám kia không tự chủ được bắt đầu dấy lên một mảnh sóng to gió lớn, đôi con ngươi kịch liệt chấn động.
- Chưởng môn, Đại trưởng lão, tất cả đệ tử ở cứ điểm đều chết rồi!
Lúc này, một vị chấp sự bên cạnh kinh hoàng la lên.
Hai lão giả kia nghe vậy, sắc mặt bọn họ lập tức trầm xuống, đôi mắt tràn ngập sát ý nhìn về phía Lâm Hữu.
- Ngươi chính là Lâm Hữu, lãnh chúa thành Hoàng Sa?
Người nói chuyện là lão giả mặc áo bào trắng đứng đầu tiên, cũng là Dịch Như Phong Chưởng môn Thiên Kiếm Môn, một thân khí thế như hồng, áo bào trắng không gió tự động.
Hiển nhiên, bọn họ đã sớm điều tra rõ ràng thân phận của Lâm Hữu.
- Nếu đã biết ta là ai, vậy cũng có thể biết vì sao ta sẽ đến nơi này chứ?
Ánh mắt Lâm Hữu lạnh nhạt, âm thanh không chứa chút cảm tình nào.
Sắc mặt Dịch Như Phong thay đổi. Dĩ nhiên là lão biết hắn muốn khởi binh tới cửa hỏi tội rồi, cho nên lão cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa, trực tiếp hừ lạnh một tiếng.
- Hừ! Dám mạnh mẽ xông vào trụ sở của Thiên Kiếm Môn ta, còn giết môn hạ đệ tử ta, ngươi thật sự cho rằng Thiên Kiếm Môn chúng ta dễ chọc ư? Cùng tiến lên! Giết hắn!
Âm thanh vừa rơi xuống, mặt đất dưới chân đột nhiên nổ vang, cả lão và đại trưởng lão bên cạnh, đều đạp lên phi kiếm lao thẳng về phía Lâm Hữu.
Khí thế sắc bén ập thẳng vào mặt, giống như cả người đã hóa thân thành kiếm, hung hăng cắt phá không khí xung quanh.
Đúng là mạnh hơn vài phần so với cấp tám bình thường!
Khó trách, bọn họ dám không kiêng nể gì mà đối nghịch với lãnh chúa như thế, quả nhiên vẫn có chút tiền vốn, ít nhất cũng dư dả để đối phó với lãnh chúa cấp bảy bình thường.
Chỉ tiếc, lần này bọn họ lại gặp được Lâm Hữu.
Khi hắn thấy hai người nhanh chóng tới gần, từng sợi từng sợi dây leo to lớn đột nhiên lao ra, chặn lại đường đi của hai người.
- Chỉ là một đám thực vật, cũng muốn ngăn chúng ta?
- Phá cho ta!
Chỉ nghe Dịch Như Phong và đại trưởng lão quát lớn một tiếng, trường kiếm dưới chân hóa thành hàng vạn hàng nghìn kiếm quang, giống như muốn cắt xé không gian, đánh úp về phía dây leo.
- Thương!
Mấy tiếng nổ vang chấn động màng tai.
Dây leo không chút sứt mẻ, chỉ để lại mấy đường vết kiếm.
Ngược lại là kiếm quang này, lại bị đánh cho xơ xác, hóa thành từng đốm sáng tiêu tán trong không trung.
- Làm sao có thể!?
Dịch Như Phong và Đại trưởng lão trợn tròn hai mắt.
Một kích toàn lực của bọn họ lại không phá nổi phòng ngự của đám dây leo này?
Rốt cuộc đây là quái vật khủng bố gì?
Không phải nói đối phương cao nhất chỉ có cấp tám sao?
Hai người kinh hãi muốn chết, cùng đưa mắt nhìn về phía Lâm Hữu trên không trung, dường như có thể nhìn thấy miệng hắn đang nở một nụ cười lạnh.
Sau đó trong lòng bọn họ rùng mình, một cỗ cảm giác nguy cơ đánh úp lại.
- Cẩn thận!
Chỉ nghe trưởng lão chấp sự bên dưới kinh hô một đợt.
Nhưng không chờ hai người phản ứng lại, đã thấy hai khuẩn nấm màu đỏ rơi xuống bên người bọn họ, sắc mặt hai người điên cuồng biến đổi.
- Ầm vang!
Một đóa mây nấm bao trùm, khiến không trung hung hăng chấn động một cái.
Nấm Yêu Vương được kỹ năng phụ trợ của Rêu Trang Giáp, nên uy lực nổ mạnh tăng lên gấp đôi, khiến khuẩn nấm nổ tung của nó làm không gian rung động tưởng như muốn vỡ nát.
Uy thế của một chiêu nổ mạnh kia còn biến thành sóng chấn động, chỉ trong nháy mắt đã thổi quét cả bầu trời thành Hoang Cổ, khiến tất cả cư dân tu luyện giả đều kinh hoàng nhìn về hướng trung tâm nổ mạnh.
- Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Hình như xuất phát từ trụ sở của Thiên Kiếm Môn bên kia.
- Nghe nói là Thiên Kiếm Môn và lãnh chúa thành Hoàng Sa đánh nhau.
- Không thể đâu? Thật sự đánh nhau ư? Ta còn nhớ chưởng môn Thiên Kiếm Môn chính là một vị cường giả cấp tám.
- Cấp tám? Vậy lần này lãnh chúa thành Hoàng Sa gặp phải phiền toái rồi, ta vừa định đi đến bên kia phát triển đó...
Đám dân chúng vừa bàn tán ồn ào vừa nghe tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến từ bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận