Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1191: Ta Nghĩ Cơ Hội Của Chúng Ta Đến Rồi.

- Không có cách nào khác, hiện tại chiến tranh chỉ vừa bắt đầu, đợi thêm cơ hội khác đi.
Lâm Hữu tiện tay phóng ra Đếm Ngược Đến Giây Cuối Cùng cho Bắc Đẩu, làm cho trạng thái của hắn khôi phục lại.
Sau đó binh chủng trị liệu bay múa, từng mảnh khí tức sinh mệnh rơi xuống, trị liệu thương thế của bọn hắn.
Mà ba người của đối phương cũng như thế.
Sau khi lui trở về, bọn hắn cũng được các lãnh chúa hệ Thiên Sứ trị liệu khôi phục, đồng thời hai mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm bọn hắn.
Mà lúc này, ở một bên chiến trường khác lại đang ở trong một trạng thái hoàn toàn khác biệt, chiến đấu có thể nói là vô cùng kịch liệt.
Nhất là một nơi hẻo lánh nào đó, Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm vừa mới lên tới cấp 10 không bao lâu đang liên hợp tấn công, đánh cho một lãnh chúa bốn khối mảnh vỡ thần cách của đối phương liên tục bại lui.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc đối phương quay người chạy trốn, bọn hắn nắm lấy cơ hội, phong tỏa ngăn cản tất cả đường đi của hắn.
- Chết đi cho ta!
Chỉ nghe Tư Đồ Kiếm quát to một tiếng, đầy trời hiện lên côn trùng, thực lực cường đại của chín khối mảnh vỡ thần cách nháy mắt phân thây lãnh chúa kia tại chỗ.
Sau đó, một khối thủy tinh lóng lánh ánh sáng bảy màu bay lên cao.
- Rất tốt, đây đã là khối thứ hai rồi, tiếp tục!
Nghiêm Liệt liếm liếm bờ môi dính máu của mình, lần nữa thu lại binh chủng, cùng với Tư Đồ Kiếm đi tìm kiếm những kẻ địch khác.
……..
- Giết!
La giết chấn động rung trời không ngừng quanh quẩn bên tai.
Hai bên trận doanh đại chiến liên tục nửa ngày cũng không có bất kỳ ý tứ dừng lại.
Đại quân binh chủng đếm mãi không hết va chạm vào nhau, điên cuồng kịch chiến ở biên giới mặt đất màu đen.
Một binh chủng đổ xuống sẽ lập tức có một binh chủng khác đi lên, cuồn cuộn không dứt.
Đám lãnh chúa hao hết sạch binh chủng thì chạy về doanh địa chiến tranh, sau khi về lãnh địa bổ sung binh chủng lại lần nữa chạy đến, gia nhập vào trong chiến đấu.
Phía trên kia phiến vô tận trong hư không, chiến trường nhóm Đại Đế càng không ngừng sụp đổ, uy thế hủy thiên diệt địa khuếch tán bốn phía.
Dựa vào ưu thế số người, trận doanh bên phía Phản Liên Minh cũng dần dần đẩy tới, từ từ đi tới biên giới mặt đất màu đen trải đầy nham thạch kia.
- Từ bỏ đi, các ngươi không thể nào đánh lui chúng ta đâu.
Trên chiến trường cấp 11, nhóm Lâm Hữu và ba lãnh chúa của đối phương ngươi tới ta đi, đã liên tục chiến đấu mấy canh giờ.
Nhưng cuối cùng vẫn như trước, không ai làm gì được nhau.
Nguyên nhân chủ yếu cũng vì hai bên đều có trị liệu.
Mặc dù binh chủng hệ Thiên Sứ của đối phương không bằng binh chủng truyền kỳ của Lâm Hữu, nhưng bọn hắn lại có được ưu thế ba khối thần cách, cũng coi như sang bằng chênh lệch ở trong đó.
Cho nên đã tạo thành một kết quả, hai bên vừa đi vừa về giằng co, nhất thời giằng co không xong, cho dù là binh chủng Vương tộc của Lâm Hữu, bọn hắn đều có chỗ đề phòng, mỗi lần bộc phát công kích đều lui trở về phòng thủ, không liều mạng với hắn.
Hơn nữa chín khối thần cách thế công mạnh mẽ, Lâm Hữu ngăn cản cũng không thoải mái, tăng thêm Vương tộc nữa mới miễn cưỡng ép đối phương một đầu.
Hắn vẫn đang chờ đợi, chờ đợi đến lúc thời cơ sử dụng pháp tắc.
Kỹ năng này tiêu hao thực tế quá lớn, nếu như không thể làm được nhất kích tất sát, kia to lớn tiêu hao sẽ mang đến cho hắn hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng vấn đề chính là ở đây.
Ba người bên đối phương thật sự quá khôn khéo.
Thấy tình thế không ổn kéo của lập tức dài khoảng cách, căn bản cũng không cho hắn có cơ hội ra tay, hiển nhiên đều là người có kinh nghiệm trên chiến trường, cực kỳ nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm.
- Nếu còn tiếp tục đánh như vậy nữa chắc đến tối mất.
Sau khi Bách Thú đánh ra một quyền về phía lãnh chúa hệ Thiên Sứ của đối phương thì nhanh chóng lùi lại trở về, vẻ mặt âm trầm nói.
- Đúng là phải nghĩ biện pháp hất bọn hắn ra mới được.
Vẻ mặt của Bắc Đẩu cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Thời gian dài chiến đấu không chỉ để lực lượng quy tắc trong cơ thể của của bọn hắn không còn lại bao nhiêu, ngay cả tinh thần và thể lực cũng đều đãtiêu hao rất nhiều.
Nhưng bọn hắn lại không thể tuỳ tiện rút đi.
Một khi mặc kệ ba lãnh chúa chín khối thần cách của đổi phương thì chắc chắn sẽ cực kỳ bất lợi đối với chiến cuộc của bên phía bọn hắn.
Mà đối phương hiển nhiên cũng biết điểm này, cho nên liên tục sử dụng chiến lược kéo dài thời gian, cũng không vội liều mạng với bọn hắn.
- Ta nghĩ cơ hội của chúng ta đến rồi.
Đột nhiên, âm thanh của Lâm Hữu ở bên cạnh vang lên.
Ngay khi hai người đang đối thoại thì chiến tuyến của bên phe Phản Liên Minh rốt cục đẩy vào trong mặt đất màu đen.
Vốn dĩ Lâm Hữu vẫn còn đang chờ cơ hội, trong mắt tách lập tức lóe ra một tia sáng.
- Thánh Hữu lão đệ có biện pháp gì à?
Bắc Đẩu và Bách Thú không khỏi hướng hắn nhìn lại.
- Đúng là có biện pháp, nhưng cần các ngươi giúp ta tạm thời ngăn chặn ba tên kia lại, chỉ cần một phút là được.
Ánh mắt của Lâm Hữu trầm ngưng, nhìn chằm chằm mặt đất màu đen cách đó không xa.
Bởi vì bị ác ma thống trị thời gian dài nên mảnh giới vực trước mắt này gần như đều bị lửa ác ma bao phủ, đốt mặt đất cháy màu đen.
Bình thường thì hoàn cảnh ác liệt này tuyệt đối là suy yếu cực lớn đối với hệ Thực Vật.
Nhưng với hắn thì đó lại là Thiên Đường!
- Một phút à? Tốt, cứ giao cho chúng ta đi!
Tinh thần Bắc Đẩu phấn chấn, hắn cũng không hoài nghi đối với lời nói của Lâm Hữu.
Liến nhìn Bách Thú một cái, sau đó lập tức bạo trùng ra ngoài, thẳng tắp nghênh tiếp ba lãnh chúa của đối phương.
- Vô Ảnh, Tiềm Long!
Lâm không chần chờ, la lên một tiếng về phía mặt đất, sau đó lắc mình xuất hiện ở biên giới mặt đất màu đen, dẫn bạo thi thể xung quanh, hấp thu toàn bộ huyết khí của bọn chúng.
Vô Ảnh và Tiềm Long đang kịch chiến với đại quân côn trùng thu được tín hiệu, lập tức bứt ra rút lui, nhanh chóng đi tới hai bên trái phải của hắn.
Sau đó cùng với hắn, bước lên phía trên mặt đất bị lửa Địa Ngục đốt cháy đen kia, đồng thời thân thể bắt đầu vặn vẹo không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận