Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 477: A Nhĩ Luân - Tinh Linh Cao Cấp

- Lúc trước, trong số tất cả các vương quốc, tộc Người Lùn chúng ta chính là quốc gia duy nhất có thể sánh ngang với đế quốc.
- Điều này cũng đúng.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu.
Thiên phú chiến đấu của tộc Người Lùn cho phép điều này, chỉ cần đạt tới cấp mười một, có thể phát huy ra thực lực cấp mười hai trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Dù không được bao lâu, nhưng cũng không phải vương quốc khác có thể so sánh được.
Chỉ cần nghĩ như vậy, lại thấy bọn họ tạo ra ba thanh cự kiếm này cũng không phải chuyện kỳ quái.
- Đi thôi, sắp tới giữa trưa rồi, chúng ta nhanh truyền tống vào bên trong đế đô Tinh Linh.
Lôi Triết nói với Lâm Hữu và Mạch Cách n.
Sau đó, hắn làm đầu tàu gương mẫu, dẫn đội ngũ theo dòng người đi bên cạnh một Truyền Tống Trận, bắt đầu xếp hàng.
Xem chiều dài đội ngũ này, sợ rằng bọn họ phải xếp hàng ít nhất nửa giờ mới đến lượt.
Quả nhiên rừng Tinh Linh rất được các chủng tộc khác hoan nghênh.
- Lôi Triết?
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng la lên đầy mừng rỡ.
Một Tinh Linh mặc áo giáp mang đội đi qua bên cạnh, liếc mắt một cái đã phát hiện ra Lôi Triết trong đội ngũ truyền tống nên vội vàng đi tới.
- A Nhĩ Luân?
Lôi Triết thấy người tới, ánh mắt thoáng kinh ngạc một chút:
- Hôm nay đến phiên ngươi đóng ở nơi này?
Tiếng la lên này lập tức hấp dẫn ánh mắt các tộc nhân đang xếp hàng ở xung quanh.
Nhưng nam Tinh Linh bị gọi là A Nhĩ Luân kia cũng không để ý, đối phương lập tức đi vào trước mặt đám người Lâm Hữu.
- Đúng vậy, hôm nay đến phiên ta chịu trách nhiệm, ngươi muốn về vương quốc ư?
- Ừm, muốn mượn Truyền Tống Trận của các ngươi dùng một chút, đến lúc đó lại phải làm phiền các ngươi.
- Cái gì mà phiền với không phiền? Tộc Người Lùn là bạn bè của chúng ta, ngươi muốn dùng khi nào cũng được.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của A Nhĩ Luân lộ ý cười, sau đó đối phương trầm giọng nói với đội ngũ bên người:
- Còn thất thần làm gì? Sao lại để khách quý của chúng ta đứng xếp hàng? Lập tức sắp xếp truyền tống cho bọn họ!
- Vâng!
Đội ngũ thủ vệ Tinh Linh lớn tiếng đáp lại, sau đó bọn họ lập tức mở ra một con đường đặc biệt thông tới Truyền Tống Trận cho đám người Lâm Hữu.
Được dặp gỡ người quen, còn có thể trực tiếp miễn đi thời gian xếp hàng, mặt mũi của tộc Người Lùn khá lớn nha, khiến Lâm Hữu cũng không nhịn được cảm thấy hâm mộ.
Nhưng hình như Lôi Triết đã sớm tập mãi thành thói quen, hắn chỉ nói lời cảm ơn với đối phương một tiếng, rồi ra hiệu cho Lâm Hữu và Mạch Cách n đi theo.
- Lôi Triết, vị này chính là…
Lúc này, A Nhĩ Luân cũng chú ý tới Lâm Hữu trong đội ngũ, chân mày hơi hơi nhăn lại.
- À, hắn là bạn bè của Người Lùn nhất tộc chúng ta, cùng nhau đi qua chắc không thành vấn đề chứ?
Lôi Triết quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Hữu một cái.
- Ừ thì không có vấn đề, chẳng qua, chắc ngươi cũng biết, rừng Tinh Linh không cho phép nhân tộc tiến vào, nhiều nhất chỉ có thể đến bên ngoài...
A Nhĩ Luân có vẻ hơi khó xử.
- Lâm Hữu, xem ra ngươi bị xa lánh rồi.
Mạch Cách n vui sướng khi người gặp họa cười nói.
Lâm Hữu bất đắc dĩ nhún vai, đã sớm nghe nói tộc Tinh Linh không thích lui tới với ngoại tộc, cho nên hắn cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Bàn tay vừa lật, một miếng lệnh bài hình lá cây xuất hiện trong tay hắn.
- Có thứ này chắc không thành vấn đề?
- Đây là...
A Nhĩ Luân nhìn lệnh bài trong tay hắn, sửng sốt một chút.
Lập tức hai mắt hắn trừng lớn lên.
- Thiệp mời của trưởng lão! Nhân loại, làm sao ngươi lại có thứ này?
Hắn khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hữu.
- Là một lão Tinh Linh ở bên trong Thần Điện Tự Nhiên cho ta, bảo ta tới rừng Tinh Linh một chuyến.
- Thần Điện Tự Nhiên? Chẳng lẽ là Tam trưởng lão?
A Nhĩ Luân thấp giọng nỉ non, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn Lâm Hữu cũng có biến hóa, không còn giống hồi nãy nữa.
Phải biết rằng cấp bậc trong tộc Tinh Linh bọn họ cực kỳ sâm nghiêm.
Tinh Linh Vương, Đại Tế Ti, Trưởng lão, Chấp sự, Tinh linh cao cấp...
Mỗi một vị trưởng lão, thân phận đều vô cùng tôn quý, chỉ có Tinh Linh Vương và Đại Tế Ti mới có thể truyền mệnh lệnh cho bọn họ.
Nếu trưởng lão tự mình đưa lệnh bài, vậy hắn cũng không dám nói thêm gì nữa.
Ánh mắt hắn nhìn Lâm Hữu cũng trở nên tôn kính hơn một chút.
- Thật có lỗi, là ta đã vô lễ quấy nhiễu đến các hạ rồi, mong các hạ không nên trách tội.
- Không có việc gì.
Lâm Hữu cười nhạt nói.
- Nếu như vậy, để ta dẫn đường cho các ngươi đi, bây giờ Tam trưởng lão đang cử hành nghi thức ở chỗ sâu trong rừng Tinh Linh.
Người này đã được trưởng lão tự mình mời, khẳng định có chuyện lớn, hắn là một tinh linh cấp cao, tự nhiên không dám chậm trễ.
A Nhĩ Luân quay lại nói một tiếng với hai thuộc hạ phía sau rồi trực tiếp rời khỏi đội ngũ, tự mình mang theo đám người Lâm Hữu đi về hướng Truyền Tống Trận xa xa, dẫn đường cho bọn họ.
Hình ảnh này lập tức khiến ánh mắt của những người bên cạnh chuyển sang kinh ngạc.
- Người kia là ai? Sao lại đi cùng một chỗ với Tinh Linh và Người Lùn?
- Lại có thể khiến tộc Tinh Linh tự mình nghênh đón, chẳng lẽ là nhân vật lớn trong nhân tộc?
- Ta còn nhớ lần trước nhìn thấy loại cảnh tượng này, là khi tiên tri của tộc Hồ Nhân (người cáo) giá lâm.
- Tiên tri của tộc Hồ Nhân? Hình như là cường giả cấp mười một?
Tiếng hô nhỏ không ngừng vang lên trong đám người.
Ánh mắt đám người ấy đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu trong đội ngũ.
Thậm chí ngay cả ánh mắt của những tộc Tinh Linh khác đang đóng ở Truyền Tống Trận, cũng bị hấp dẫn qua đây.
Nhưng rất nhanh dưới sự dẫn dắt của A Nhĩ Luân, đám người Lâm Hữu đã đi vào Truyền Tống Trận.
Trong một màn ánh sáng trắng chói mắt, mấy người ấy biến mất giữa tầm mắt mọi người.
Bá!
Ánh sáng hiện lên.
Khi Lâm Hữu vừa đứng thẳng lại, hắn đã xuất hiện bên trong một mảnh rừng rậm xum xuê xanh tốt.
Mà dưới chân bọn họ, lại là một cái đài cao thật lớn bện từ dây leo, nối liền tới từng thân cây và liên kết bốn phương tám hướng.
Nơi tầm mắt hắn quét tới, dây leo, thân cây và chim hót hoa thơm ở khắp nơi.
Bên dưới, cũng có các loại kiến trúc thụ phòng và con đường, người đi đường lui tới rất náo nhiệt. Đây là một tòa thành thị rừng rậm rộng lớn được xây dựng trong rừng rậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận