Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 287: Thi Độc Của Chúng Có Khả Năng Làm Giảm Thuộc Tính Binh Chủng!

Lâm Hữu suy đoán, đây chính là thủ đô công quốc Đại Nhạn trong nội dung giới thiệu về Zombies.
Thế nhưng lúc này ở xung quanh thủ đô, cũng bị vô số Zombies vây quanh. Bên trong con sông đào bảo vệ, uốn lượn quanh thành trì, có lượng lớn thi thể đang nổi lềnh phềnh, nhuộm nước sông thành màu đỏ.
Ánh mắt hắn xuyên thấu qua một góc tường thành đã sụp xuống, còn có thể nhìn thấy một mảnh kiến trúc nhuốm màu thời gian vẫn còn tồn tại bên trong thành.
Hình như đúng như Lâm Hữu suy đoán, nơi này chính là một tòa thành trì cổ đại.
Hơn nữa mơ hồ, dường như vẫn có người qua lại nơi đây.
- Đi, chúng ta qua nhìn.
Không biết vì sao, đột nhiên Lâm Hữu phát hiện ra một chút khác biệt, hay nói là một chút không tầm thường. Hắn cảm giác chiến trường số 1 này, hình như không hề đơn giản như hắn đã tưởng tượng.
Bên trong này chắc chắn còn cất dấu bí mật gì đó không muốn người biết!
Mà ngay tại khi hắn dần dần đi tới thành trì trước mặt.
Tại các ngóc ngách trên chiến trường, cũng bắt đầu có lãnh chúa đuổi tới phụ cận, vẻ mặt đầy kinh dị nhìn mọi việc trước mắt.
- Sao lại thế này? Làm sao ở nơi này lại có thành trì?
- Chẳng lẽ có bảo vật gì đó đang giấu bên trong?
- Nhiều Zombies như vậy, chắc chắn cái ngọn nguồn ôn dịch kia đang ở ngay bên trong thành trì này.
- Thật ngạc nhiên, chúng ta cũng qua nhìn.
Những lãnh chúa có thể xâm nhập tới tận nơi này trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cơ bản đều có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Đột nhiên trước mắt mình xuất hiện thành trì, nhưng bọn họ chẳng bối rối chút nào, ngược lại một đám bị gợi lên hứng thú, bắt đầu từ các góc tới gần thành trì.
Đồng thời, đám Zombies đang lang thang xung quanh thành trì cũng ngửi được khí tức người sống. Ngay lập tức, những ma thú này xông thẳng về phía bọn họ, hung hăng va chạm với nhóm binh chủng quanh người lãnh chúa.
Trong giây lát, cả bình nguyên ngoài thành loạn làm một đoàn, tất cả đều là Zombies điên cuồng lao tới.
Không bao lâu sau, đám lãnh chúa phát hiện có điểm không thích hợp.
- Đậu xanh! Lũ Zombies này có cổ quái, thi độc của chúng có khả năng làm giảm thuộc tính binh chủng!
- Sao lại thế này? Tại sao đám Zombies ấy đều nhìn chằm chằm vào ta?
- Moá nó! Chúng nó tụ tập hỏa công đánh lãnh chúa! Mau lui lại!
Tiếng kinh hô đầy bối rối vang lên khắp các góc chiến trường.
Này tới rồi lãnh chúa luống cuống tay chân, đều binh tướng loại triệu tập trở lại biên, vội vàng lui lại đi ra ngoài.
Chỉ có số ít lãnh chúa có thực lực mạnh mẽ, mới miễn cưỡng đứng vững được trước lượng lớn cấp bảy Zombies vây công và đánh lén.
Nhưng chuyện đó cũng không khiến bọn họ khiếp sợ.
Điều khiến bọn họ chân chính khiếp sợ lại là, bên trong đàn Zombies này, còn có đầu lĩnh Zombies chỉ huy!
Tuy nó chỉ là đầu lĩnh cấp bảy, nhưng đám Zombies xung quanh lại nghe theo mệnh lệnh của nó. Chỉ cần nó rống giận gào lên một tiếng, đám Zombies xung quanh sẽ lao tới lãnh chúa, giống như bọn chúng biết lãnh chúa mới là nhân vật mấu chốt trong đội ngũ này!
- Không thích hợp...
Ở gần cửa thành, Lâm Hữu đang gắt gao cau mày, nhìn đám Zombies bốn phía như tre già măng mọc vây quanh rừng rậm dây leo. Hắn cảm thấy nơi này rất quái lại
Nhưng hiển nhiên, binh chủng thực vật của hắn ngăn cản Zombies thoải mái hơn rất nhiều so với đám lãnh chúa khác.
Dù sao thực vật vốn dựa vào đại địa cho nên sinh cơ cuồn cuộn không ngừng.
Cũng vì vậy, ảnh hưởng của loại thi độc cắn nuốt sinh cơ này không tác dụng quá lớn tới chúng.
Hơn nữa lần này Lâm Hữu còn đặc biệt dẫn theo Liễu Quỷ tới đây.
Dước hiệu quả tăng thêm 10% tốc độ khôi phục, vừa vặn triệt tiêu ảnh hưởng của thi độc tới nhóm thực vậy.
Cứ như vậy, một đường vừa tiêu diệt Zombies vừa lao về phía trước, rất nhanh cả đội ngũ đã đi tới bên ngoài cửa thành.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Hữu lại xuyên qua cửa thành nhìn thấy một mảng lớn khí độc ôn dịch bên trong thành y hệt cảnh tượng ở biên giới chiến trường. Đám khí độc này bao phủ mọi con đường bên trong, thậm chí bên trong còn thường xuyên truyền đến từng đợt tiếng thú rống.
- Này...
Lâm Hữu lập tức cho nhóm thực vật dừng chân lại, không dám tiến vào.
Hắn đã tự mình thể nghiệm sự khủng bố của khí độc ôn dịch ngoài biên giới chiến trường, nếu tiếp tục mạnh mẽ tiến vào, chỉ sợ sẽ bị độc chết, không còn cả thi thể xương cốt.
Xem ra muốn tiến vào trong thành, cũng không dễ dàng.
Cũng có khả năng chiến trường tạm thời không mở ra khu vực này.
Không còn cách nào khác, mắt thấy Zombies xung quanh càng ngày càng nhiều, hắn đành phải ra lệnh cho nhóm thực vật tạm thời rút lui khỏi nơi này, lui ra bên ngoài.
Cũng đến nơi đây, lần đầu tiên thăm dò Thành Đại Nhạn đã tuyên bố chấm dứt.
Gần nửa giờ sau, rốt cục hắn mới thoát khỏi đàn Zombies truy kích, tiến vào một sơn thôn nhỏ ngay bên ngoài.
Đúng vậy!
Chính là sơn thôn nhỏ!
Tuy nơi này không tới năm mươi hộ dân cư, nhưng vẫn là một sơn thôn hàng thật giá thật, nằm ngay dưới chân núi phụ cận Thành Đại Nhạn.
Lâm Hữu tò mò ngừng chân lại, khiến cho nhóm thực vật đi điều tra tình huống xung quanh sơn thôn.
Nhưng tiếc nuối chính là, hiện giờ tất cả cư dân bên trong sơn thôn nhỏ này, đều bị bị lây nhiễm thành Zombies rồi, không lưu lại một người còn sống.
Chẳng qua, dùng nơi này làm một chỗ nghỉ đêm cũng không tồi.
Nghĩ là làm, hắn để cho nhóm thực vật dọn dẹp một phen, quét sạch hết Zombies trong thôn, sau đó mới mang theo Linh Tịch và Nấm Yêu Vương chậm rãi đi vào trong thôn.
Lúc này đã là chạng vạng.
Ánh chiều tà rơi xuống, khiến cho những vết máu loang lổ trên đám kiến trúc trong thôn trở nên cực kỳ chói mắt.
Thậm chí cả trên mặt đất, cũng có từng đốm từng đốm máu đã khô từ lâu, nhìn rất ghê người.
Xem ra trước kia nơi này từng trải qua một biến cố đột nhiên nào đó, mới biến thành bộ dáng hiện giờ.
Có thể nhận thấy rõ điều đó từ trên đống thóc chưa kịp cất đi dưới mặt đất.
Lâm Hữu đi dạo một vòng bên trong thôn, sau đó hắn tìm được một cuốn sổ ghi bệnh từ trong một căn nhà có dáng vẻ rất giống nhà bác sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận