Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 102: Từ Hôm Nay Trở Đi, Lâm Hữu Ta Chính Là Lãnh Chúa Nơi Này!

Tòa thành này khiến cho đám lãnh chúa mới đến, cũng không chịu nổi điều kiện ác liệt của nơi này, vừa nhận nơi này chừng một tháng đã di chuyển lãnh địa rời đi rồi.
Kể từ lúc lãnh chúa gần nhất rời đi, đến khi Lâm Hữu tới, đã được ba năm.
Lâm Hữu suy đoán, những lãnh chúa kia ở lại gần một tháng mới rời đi, chỉ sợ cũng ở lại chỉ vì thu thập đủ ma năng di chuyển lãnh địa thôi.
Này cũng quá…
Lúc này, hắn thật sự không còn lời gì để nói.
Tuy đã đoán trước lãnh địa bọn họ phân cho hắn sẽ không tốt, nhưng không nghĩ tới lại tồi tệ tới mức này.
Chẳng lẽ hắn cũng giống những lãnh chúa khác, thu thập đủ sáu mươi ngàn ma năng sau đó lại di chuyển lãnh địa tới một nơi khác?
Nói thật, Lâm Hữu vẫn có chút không đành lòng.
Hơn nữa nhìn thấy đôi mắt đầy trông mong và khát khao bỏng cháy của Tiết Trường Quý với mấy người bên cạnh hắn kia, thêm bộ dáng lo lắng, đầy thận trọng của bọn họ, hắn lại nói không nên lời.
Hiển nhiên, bọn họ cũng hy vọng có lãnh chúa tới nhận nơi này của bọn họ, dẫn bọn hắn đi về hướng phồn vinh.
Không cần đại phú đại quý, nhưng ít ra cũng không giống bây giờ, một đám người rời khỏi quê hương, cuối cùng cũng lựa chọn thoát đi nơi này.
Ai…
Dù sao bây giờ hắn cũng không còn nơi nào khác để đi, xem ra chỉ có thể tạm thời ‘ở lại’ nơi này trước.
Lâm Hữu thầm thở dài một tiếng, đúng là hắn vẫn còn lòng trắc ẩn.
Hắn nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh và Tiết Trường Quý, nhìn bộ quần áo cũ nát không chịu nổi của bọn họ, rốt cục cũng nói:
- Triệu tập tất cả quản sự trong thành lại đây, ta có lời muốn nói với họ.
- Nói như vậy là lãnh chúa đại nhân nguyện ý ở lại rồi?
Tiết Trường Quý chấn động cả người, trong nháy mắt đôi mắt đục ngầu của lão đã trở nên sáng ngời.
Mấy người bên cạnh, cũng kích động đưa mắt nhìn nhau, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Thấy Lâm Hữu gật đầu, Tiết Trường Quý lập tức đáp:
- Được, ta lập tức gọi người triệu tập bọn họ lại đây, lãnh chúa đại nhân ngài cứ ở đây chờ một chút.
…………
Chỉ chốc lát sau, tất cả quản sự của thành Hoàng Sa đều bị triệu tập lại đây.
Lâm Hữu đứng trên bậc thang, nhìn những bóng người mặc quần áo tả tơi, nhưng đều đứng thẳng tắp bên dưới, trong lòng không nhịn được cảm khái.
Ngay cả quản sự cũng thảm như vậy, cư dân sẽ thảm tới mức nào?
Chỉ sợ cơm ăn hàng ngày cũng là vấn đề lớn.
Cho nên hắn không muốn lãng phí thời gian, lập tức cao giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Lâm Hữu ta chính là lãnh chúa nơi này!
- Hôm nay gọi các ngươi đến, ngoại trừ tuyên bố điều này ra ngoài, còn một chuyện quan trọng cần các ngươi đi làm, đó là cần các ngươi một lần nữa thống kê khu vực các ngươi phụ trách.
- Công tác thống kê bao gồm tình hình cư dân và tin tức trong thành, sau đó tập hợp lại giao cho ta, phải giao toàn bộ. Các ngươi có làm xong trước buổi tối ngày mai không?
- Có thể!
Mọi người bên dưới kích động đáp lại.
Từ lúc đi trên đường, bọn họ đã nhận được tin tức lãnh chúa muốn ở lại.
Bây giờ lại nghe Lâm Hữu truyền nhiệm vụ đầu tiên, một đám lập tức đỏ mặt, thề phải hoàn thành nhiệm vụ này trọn vẹn nhất.
Lâm Hữu đang đứng trên bậc thang cũng gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với phản ứng của bọn họ.
Sau khi hắn nói vài câu cổ vũ bọn họ cố gắng, mới cho đám người này giải tán, tiếp theo hắn lại đi cùng đám người Tiết Trường Quý ra ngoài thành.
Vốn Lâm Hữu không muốn để Tiết Trường Quý đi theo, dù sao lão cũng quá lớn tuổi rồi.
Nhưng không cần biết Lâm Hữu nói như thế nào, lão vẫn cố chấp muốn theo. Lão còn nói cái gì mà phải đi bên cạnh Lâm Hữu làm tùy tùng.
Không còn cách nào khác, Lâm Hữu chỉ có thể mặc kệ lão.
Và dưới sự chú ý của cư dân trong thành, rất nhanh sau đó đội ngũ bọn họ đã từ từ đi tới một khu đất trống thật lớn bên ngoài thành.
- Lãnh chúa đại nhân, nơi này chính là khu vực lãnh địa của vị lãnh chúa rời đi lúc trước.
Tiết Trường Quý quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hữu.
- Được, các ngươi đi xa một chút, chờ ta chuyển lãnh địa của mình tới đây.
Lâm Hữu lấy ra cục thuỷ tinh kia từ không gian cá nhân.
Mấy người Tiết Trường Quý thấy vậy, lập tức vội vàng lùi về phía sau, cách một khoảng khá xa.


Kiểm tra đo lường thấy lãnh địa vô chủ thích hợp, xin hỏi có tiến hành di chuyển lãnh địa hay không?

Âm thanh nhắc nhở kia lại lần thứ hai vang lên trong đầu hắn.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, lựa chọn ‘Có’.
Trong phút chốc, cục thủy tinh bắn ra ánh sáng bốn phía, tiếp theo nó từ từ bay lơ lửng lên không trung.
Dưới tia sáng của thuỷ tinh, không gian đột nhiên vặn vẹo một trận, hình như đang muốn chồng chất với vị diện khác.
Trong quá trình vặn vẹo đó, lãnh địa của Lâm Hữu dần dần xuất hiện.
Một gốc Đại Thụ Sinh Mệnh thẳng tắp nguy nga lập tức làm dấy lên từng tiếng kinh hô liên tục của đám cư dân lãnh địa đang di chuyển trên đường trong thành, cũng khiến bọn họ đột nhiên ngừng chân lại.
- Mau nhìn! Một thân cây thật lớn!
- Chẳng lẽ đây chính là lãnh địa của lãnh chúa đại nhân sao? Quá đồ sộ!
- Đó là loại thực vật gì? Tại sao có dây leo lớn như vậy?
- Các ngươi mau nhìn bên trên, dường như có con gì rất giống rồng đang bay!
Lãnh địa của Lâm Hữu xuất hiện đã gây nên một hồi rung động.
Kể cả những người đang ở trong nhà cũng vội vàng chạy ra đường, chiêm ngưỡng cảnh tượng vô cùng đồ sộ này.
Đây cũng là lần đầu tiên Thành Hoàng Sa nhìn thấy nhiều loại thực vật sinh trưởng đến vậy, một đám hô to gọi nhỏ, quả thực vô cùng ngạc nhiên
Điều khiến Lâm Hữu ngoài ý muốn chính là, vị trí lãnh địa của hắn lựa chọn lại cực kỳ thích hợp.
Vừa vặn nằm giữa hai ngọn núi, vừa vặn ngăn cản bão cát đầy trời, khiến khu vực này không còn bị bão cát ảnh hưởng nữa.
Mà trong nháy mắt khi lãnh địa di chuyển thành công, đầu hắn lại vang lên vài tiếng nhắc nhở.


Lãnh địa buông xuống thành công, lãnh địa trước mặt: thành Hoàng Sa



Có thể thông qua xem xét thông tin của lãnh địa để biết được tình huống lãnh địa trước mặt.

Nghe được nhắc nhở, Lâm Hữu để cho đám người Tiết Trường Quý đi về trước chờ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận