Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 486: Bến Tàu Phi Hành Nhộn Nhịp

Nếu tính thêm cả khu buôn bán trong rừng rậm bên ngoài Bến Tàu Phi Hành, thậm chí còn sắp vượt qua một tòa thành thị cỡ trung với mấy trăm ngàn dân cư, gọi nó là công quốc rừng rậm vùng biên cảnh cũng không quá đáng.
Mà trong từng tiếng thở than đầy sợ hãi, tốc độ của phi thuyền cũng dần dần chậm lại rồi vững vàng hạ xuống bên trên vị trí dừng đỗ trong Bến Tàu Phi Hành
Sau đó, một đám đông tuôn ra, tiếng hô không ngừng.
Đám người hưng phấn lên thuyền rời thuyền, làm cho cả Bến Tàu Phi Hành đều trở nên náo nhiệt, cũng khiến cho đội ngũ hộ tống trên thuyền được một hồi thả lỏng hiếm có.
Người phụ trách điều khiển thuyền, là một hán tử thuộc top những cư dân sớm nhất ở bên trong thành Hoàng Sa, từng giúp Lâm Hữu đào kênh mương, tên là Hoàng Nhân.
Người này có thiên phú về máy móc hơn người, mới được Từ Trung đề bạt thành thuyền trưởng điều khiển Phi Thuyền Ma Năng.
Có thể nói hán tử này được một bước lên trời, qua một hành động đã leo lên hàng ngũ nhân vật lớn bên trong thành Hoàng Sa.
Sau khi cho phi thuyền hạ cánh an toàn, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người ở đây, Hoàng Nhân từ bên trong khoang điều khiển đi ra.
Đều nghe nói đãi ngộ của thành Hoàng Sa vô cùng tốt, nhất là đội ngũ mở mang tuyến đường mới này, đãi ngộ của một đám đều dày đến trình độ khiến kẻ khác đỏ mắt.
Chỉ cần gia nhập đội ngũ bảo vệ trên đường đi, có thể trực tiếp đạt được một bộ trang bị cấp tám.
Mỗi tháng còn có tiền trợ cấp và ma năng, và các loại hoa hồng khác bên trong thành Hoàng Sa.
Đãi ngộ hơn nhân viên nhậm chức của các thành thị khác không biết bao nhiêu lần.
Nhân viên bình thường còn vậy, chớ đừng nói tới thuyền trưởng phụ trách điều khiển phi thuyền.
Một đám đều thành đối tượng được nhóm cư dân lãnh địa nịnh bợ, có thể nói oai phong vô hạn.
Kể cả đi trên đường, cũng cảm giác dưới chân mình sinh ra gió, khí thế hùng hồn.
Điều này khiến Hoàng Nhân thường xuyên cảm thấy mình quá may mắn.
May mắn lúc trước mình đã lựa chọn ở lại, đi theo làm tùy tùng cho lãnh chúa đại nhân, thành lập thành trì, mới đổi lấy địa vị hôm nay.
Hiện giờ, hắn đã là một thuyền trưởng, thuộc hạ là một đội tu luyện giả thực lực cường đại, bảo là đã đi tới đỉnh nhân sinh cũng không quá đáng.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Hoàng Nhân đều không nhịn được ưỡn ngực, toát ra kiêu ngạo nhè nhẹ.
Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên, hắn nhìn thoáng qua khóe mắt thấy một bóng dáng đang từ xa xa bay tới, hắn lập tức ngừng chân lại.
- Làm sao vậy? Thuyền trưởng?
Tu luyện giả đi theo tò mò hỏi.
Nhưng Hoàng Nhân lại trả lời đối phương bằng một tiếng thét kinh hãi:
- Là lãnh chúa đại nhân! Lãnh chúa đại nhân tới! Chúng ta nhanh đi nghênh đón!
Âm thanh chưa dứt, người đã chạy xuống phi thuyền, vội vàng lao về hướng bóng đen kia.
Tu luyện giả khác thấy vậy, cũng chấn động trong lòng, vội vàng đi theo.
Chỉ chốc lát sau, một đội ngũ với trang bị hoàn mỹ đi vào khu đất trống bên trên Bến Tàu Phi Hành, xếp thành một hàng đứng thẳng chờ đợi, hấp dẫn ánh mắt của hành khách xung quanh.
Hô ——
Một đợt cuồng phong bốc lên, Lâm Hữu cưỡi Rồng Yêu Vương chậm rãi rớt xuống bên trong bến tàu.
Vừa rơi xuống đất, Hoàng Nhân đã mang theo một đội tu luyện giả đi vào trước mặt hắn.
- Ra mắt lãnh chúa đại nhân!
Cơ hồ là trăm miệng một lời truyền ra từ trong miệng bọn họ.
Lâm Hữu xoay người nhảy xuống phía sau lưng Rồng Yêu Vương, nhìn thấy đội ngũ bọn họ đều nhịp, yên lặng gật đầu:
- Miễn lễ, ta chỉ tới tùy tiện nhìn mà thôi, trong các ngươi ai là người phụ trách phi thuyền này?
- Lãnh chúa đại nhân, chính là tiểu nhân.
Hoàng Nhân vội vàng đi ra đội ngũ.
- À, hoá ra là ngươi. Xin chào, ta còn nhớ tên ngươi là... Hoàng Nhân?
Lâm Hữu vẫn còn nhớ rất rõ ràng thông tin về một nhóm người lúc ban đầu của thành Hoàng Sa, cho nên liếc mắt một cái hắn đã nhận ra Hoàng Nhân.
Hoàng Nhân không nghĩ tới lãnh chúa đại nhân vẫn còn nhớ mình, lập tức kích động đến mức sắc mặt đỏ lên:
- Đúng, tiểu nhân chính là Hoàng Nhân!
Lâm Hữu cũng không ở lâu ở Bến Tàu Phi Hành.
Hắn chỉ đơn giản hỏi một ít chuyện về quá trình đi đường, lại xem xét một chút tiến độ thi công bốn phía, sau đó lại cưỡi Rồng Yêu Vương quay về lãnh địa.
Tiếp theo, hắn xuống dưới tàng Đại Thụ Thế Giới, xem xét tình huống phát triển gần đây của thành Hoàng Sa.
Từ lúc Bến Tàu Phi Hành được thành lập, rõ ràng đã khiến dân cư lưu động ở thành Hoàng Sa tăng cao hơn không ít.
Nhưng dân cư cũng không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại còn đang chậm rãi gia tăng.
Biến hóa lớn nhất trong đó, chính là doanh thu mỗi ngày.
Từ trước là 100 ngàn, tới giờ đã là 150 ngàn, khấu trừ các loại chi phí còn có thể dư lại 70 - 80 ngàn.
Mới một đoạn thời gian không thấy mà thôi, vốn lưu động bên trong thành đã tích góp từng tí một được gần một triệu.
Tín ngưỡng cũng tăng lên tương đối vững vàng, ổn định ở mỗi ngày 35 điểm, cộng thêm Bảo Châu Tín Ngưỡng hắn đạt được từ Chiến Trường Vạn Giới lần trước, tín ngưỡng lực của hắn đã sắp tới 2500 điểm, chặng đường đi tới 5000 điểm để thăng cấp chỉ còn một nửa.
Nhưng muốn nâng lên cấp tám trước khi Chiến Trường Vạn Giới mở ra, chắc không thể nào.
Trải qua chuyện mấy ngày qua, Lâm Hữu cứ có cảm giác tương lai sẽ có chuyện lớn xảy ra, cho nên hắn phải mau chóng tăng lên cấp bậc, tránh đến lúc đó lại mệt mỏi đối phó.
Nghĩ đến đây, hắn tắt đi giao diện, quay ra nhìn sắc trời.
Đã tới buổi chiều, hắn không đi chủ vị diện Ma Thú thăm dò nữa.
Mà nương theo khoảng thời gian nhàn rỗi này, truyền tống đến hòn đảo trôi nổi, đi quét vài lần bí cảnh cấp SSS cho điểm thấp.
Nhưng đáng tiếc chính là, suốt năm lần quét, vẫn không tuôn ra bảo vật gì.
Ngược lại phí dụng vé vào cửa tăng tới 2,5 triệu, nhập không đủ xuất.
Nhưng cũng có ưu đãi, ví dụ như sau khi hắn đánh chết năm con ma thú thủ lĩnh cấp tám, hình như mầm Đại Thụ Thế Giới trong Không Gian Bản Nguyên lại trưởng thành hơn một tia.
Ngay cả phạm vi không gian, cũng đều mở rộng đến 11 mét, xem như tăng lên không nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận