Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 233: Coi Hắn Chỉ Như Một Món Đồ Chơi Mà Thôi

Tần Lễ thu hồi nụ cười, ánh mắt dần trở nên sâu lắng.
- Thế lực của hoàng huynh và hoàng tỷ trải rộng khắp đế quốc, có rất nhiều cơ sở ngầm, chỉ có những lãnh chúa vừa trỗi dậy như hắn, mới có thể bảo đảm không chút vấn đề.
- Thế nhưng hắn... Chỉ có cấp sáu thôi mà.
- Cấp sáu thì sao? Ta cũng là cấp sáu đây?
Tần Lễ không hề phủ nhận:
- Hơn nữa ngươi đã từng gặp lãnh chúa nào mới buông xuống được ba tháng lại có thể nhận được tổng hợp lại phán định cấp S chưa?
- Cấp S? Làm sao có thể!
Hai mắt hộ vệ đột nhiên trừng lớn lên, hắn không khỏi nhìn về nơi Lâm Hữu vừa biến mất.
Nếu lúc này Lâm Hữu còn ở đây, khẳng định cũng sẽ vô cùng kinh ngạc.
Tần Lễ chẳng những chú ý tới biểu hiện ngày hôm qua của hắn ở đồn biên phòng, còn tra ra được kết quả tổng hợp lại phán định khi thí nghiệm của hắn trước đó, thật đúng là thủ đoạn cao siêu.
Nhưng Tần Lễ có biết đâu rằng, Lâm Hữu đi vào nơi này chưa được ba tháng, chỉ vỏn vẹn trong khoảng thời gian gần nửa tháng mà thôi.

Bên kia, Lâm Hữu vừa rời khỏi tiểu viện, rất nhanh đã trở về con đường cái dẫn tới đại sảnh nhiệm vụ.
Sau khi đi dạo một vòng trên đường, hắn bước vào đại sảnh nhiệm vụ nhộn nhịp người đến kẻ đi, bắt đầu tra xét nhiệm vụ có thể nhận trên bảng nhiệm vụ.
Khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, lần này lại xuất hiện một nhiệm vụ được Đế quốc uỷ thác.


Nhiệm vụ: Hang Ổ Của Địch Nhân ( đế quốc )



Yêu cầu: một nơi gần tiền tuyến phát hiện tung tích của lãnh chúa đại lục Nguyên Sát, bọn chúng có mưu đồ gây rối, điều tra tìm được hang ổ này, báo cáo cho đế quốc.



Độ khó khăn của nhiệm vụ: trung cấp



Nhiệm vụ thưởng cho: 1500 điểm tích luỹ vinh dự

Ban thưởng một ngàn năm trăm điểm tích luỹ còn cao hơn nhiệm vụ ngăn cản thú triều ngày hôm qua.
Nếu Lâm Hữu đoán đúng, nhiệm vụ đi tìm hang ổ của người đại lục Nguyên Sát này, chắc chắn có liên quan tới kẻ đầu sỏ đã đưa tới ma thú cấp chín và thú triều ngày hôm qua.
Ngay cả thủ đô đế quốc cũng không thể tra ra bọn chúng trong khoảng thời gian ngắn, xem ra bản lĩnh ẩn nấp của đối phương rất cao siêu.
Nhưng nếu nhiệm vụ chỉ nói muốn tìm hang ổ của đối phương, mà không đề cập tới chiến đấu, hắn cũng chẳng còn do dự nữa, trực tiếp nhận nhiệm vụ này.
Lỡ như vận khí tốt bị hắn bắt gặp thì sao?
Dù sao cũng không có trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại, cùng lắm thì sau này lại từ bỏ là được.
Sau đó hắn lại tiếp tục lật xem bảng nhiệm vụ một hồi, nhận thêm một nhiệm vụ do một vị lãnh chúa uỷ thác với nội dung là thu thập vây của Cá Sấu Hắc Thủy cấp bảy ở Hồ Hắc Thủy ngoài thành, lúc này hắn mới rời khỏi đại sảnh, đi về hướng ngoài thành.
Thật không ngờ, hắn vừa ra bên ngoài, đã chạm mặt một đại hán lưng đeo búa lớn đang đi tới.
Đại hán kia vốn đang vừa cười vừa nói với mấy đồng bạn, kết quả vừa thấy Lâm Hữu, lập tức ngừng chân lại.
- Là ngươi?
Người này, đúng là Bùi Ngọc Sơn, Lâm Hữu từng gặp mặt đối phương một lần vào ngày hôm qua.
Không nghĩ tới nhanh như vậy hai người đã chạm mặt, khiến cho Lâm Hữu không nhịn được cảm thán, thế giới này quá nhỏ rồi.
Nhưng chưa chờ hắn mở miệng, chợt nghe Bùi Ngọc Sơn khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu trêu chọc nói:
- Đây không phải người mới đi cùng với kẻ lừa đảo Chu Tuấn kia sao? Hôm nay lại đã chạy tới nhận nhiệm vụ ư?
Lúc đối phương nói chuyện, còn cố ý tăng âm lượng lên thật to, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường chung quanh lại đằng này, đồng thời cười trộm vài tiếng với đồng bạn bên cạnh.
- Lão Bùi, ngươi đừng nói lung tung, người ta vẫn là người mới, có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ.
- Cũng đúng, người mới thôi mà ngay từ đầu ăn chút thiệt thòi cũng là chuyện tốt.
- Xem như vậy, chắc hắn đang định ra ngoài làm nhiệm vụ? Cẩn thận đừng để bị người giới vực khác giết.
- Ha ha ha...
Những lời nói đầy trào phúng, không ngừng quanh quẩn bên tai.
Đám người kia luôn dùng lý lẽ của kẻ đi trước để dạy đời Lâm Hữu, chứ không hề để Lâm Hữu vào mắt.
Coi hắn chỉ như một món đồ chơi mà thôi!
Mà trên mặt Bùi Ngọc Sơn cũng lộ ra một tia kiêu ngạo cao cao tại thượng, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người bị hấp dẫn qua bên này, đứng chỉ trỏ Lâm Hữu.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, đúng là đi tới bất kỳ nơi nào cũng gặp những gia hoả dấp dính chằng khác nào keo da chó.
Nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, trực tiếp quay đầu bước đi.
- Lâm tiên sinh, hoá ra ngươi ở trong này!
Ngay lúc đó, một tiếng la vang lên, cắt ngang đoạn nói chuyện của bọn họ.
Đám người Bùi Ngọc Sơn vốn đang đứng xa xa nhìn mọi người vây xem, cũng bị thanh âm này hấp dẫn.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đàn ông mặc giáp trụ vội vàng chạy qua bên này.
- Kia không phải là Chu Nguyên Vĩ, phó thống lĩnh vệ binh bên người Tam hoàng tử sao? Sao hắn lại đến đây?
Trong đám đông, có người nhận ra thân phận người tới rồi hô lên nho nhỏ.
Thậm chí ngay cả mấy người Bùi Ngọc Sơn cũng co rút ánh nắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Chu Nguyên Vĩ là ai?
Chính là người hầu bên cạnh tam hoàng tử Tần Lễ, chuyên môn phụ trách những chuyện lớn nhỏ cho Tần Lễ.
Đừng nhìn hắn chỉ có cấp bảy, nhưng là một trong những thủ hạ được Tần Lễ coi trọng nhất, không ai dám dễ dàng trêu chọc.
Kể cả lãnh chúa cấp tám, cấp chín, cũng phải nể mặt hắn vài phần, không dám chậm trễ.
Nhân vật như vậy, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh nhiệm vụ nơi này?
Bùi Ngọc Sơn thật sự không hiểu.
Nhưng gặp được cơ hội tốt để nịnh bợ Tam hoàng tử như vậy, hắn đâu dễ dàng bỏ qua?
Hắn lập tức bỏ qua Lâm Hữu, vội vàng đi lên nghênh đón:
- Ra mắt Chu thống lĩnh, không biết Chu thống lĩnh đến nơi đây có chuyện gì?
Bùi Ngọc Sơn cung kính hỏi.
- Ngươi là…?
Chu Nguyên Vĩ ngừng chân, nghi hoặc nhìn mấy người xuất hiện trước mặt.
Bùi Ngọc Sơn nghe vậy lại cung kính:
- Quên tự giới thiệu, ta là Bùi Ngọc Sơn lãnh chúa cấp dưới thuộc vương quốc Hồng Vận, ra mắt Chu thống lĩnh.
- A, hoá ra là vương quốc Hồng Vận.
Chu Nguyên Vĩ thầm giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận