Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1061: Tiềm Năng Trở Thành Đại Đế.

Ngay trong nháy mắt ấy, khí thế do những huyễn ảnh phân thân của Lâm Hữu phát ra, rõ ràng đã vượt qua trình độ toàn lực bạo phát của lãnh chúa sở hữu chín mảnh nhỏ Thần Cách.
Nói cách khác, ngoại trừ thủ đoạn bạo phát của binh chủng bình thường, trên người Lâm Hữu còn ẩn giấu đi thủ đoạn có thể tăng thực lực theo diện rộng, mà không chỉ có một cái.
Đây cũng không phải là thứ mà binh chủng có thể cung cấp được, khiến những tồn tại đỉnh cao như bọn hắn cũng không nhịn được cảm thấy kinh ngạc, lực chú ý cũng theo những trên võ đài còn lại chuyển qua khu vực của Lâm Hữu.
- Tiểu tử này giỏi lắm! Bảy mảnh nhỏ Thần Cách lại có thể phát huy ra thực lực của trình độ này, thế mà dám giả vờ yếu ớt trước mặt ta!
Đại Đế Thánh Diệu giận mắng một tiếng, nhưng nụ cười trên mặt lại tươi rói, không cách nào ngăn lại được.
Nếu như nói trước đó hắn chỉ có một phần mười niềm tin ý tưởng có thể bồi dưỡng Lâm Hữu thành một vị Đại Đế khác.
Vậy thì hiện giờ gần như hắn đã có thể khẳng định, chí ít mình đã nắm chắc ba phần trở lên.
Chỉ cần Lâm Hữu không chết, rất có thể đối phương sẽ nhanh chóng trở thành Đại Đế cấp mười hai của Giới Nguyên Thủy bọn hắn!
Đừng nhìn chỉ có ba phần, nhưng ở bên trong toàn bộ Vạn Giới, đây đã là con số không tưởng nổi
Coi như mười đại giới vực với tài nguyên hùng hậu nhất cũng không dám khoa trương nói như thế.
- Thánh Diệu lão đệ, thuộc hạ của ngươi đúng là mầm mống tốt.
Cách đó không xa, một Đại Đế dáng vẻ phúc hậu có chút chua chua nói.
Hiển nhiên người này cũng nhìn ra tiềm lực to lớn của Lâm Hữu, chỉ hận không thể lập tức xông lên đào người đi.
- Ha ha, chỉ là một ít trò vặt không ra gì mà thôi.
Đại Đế Thánh Diệu khiêm tốn khoát tay áo, cũng dần dần thu lại nụ cười.
Hạt giống cấp Đế cuối cùng chỉ là hạt giống mà thôi.
Nhìn chung toàn bộ Vạn Giới, lại có bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm đã từng được người khác tôn vinh là tồn tại có khả năng thành tựu Đế vị nhất nhưng cuối cùng lại rơi rớt nửa đường?
Nếu như thật dễ dàng có thể đạt tới cấp Đế như vậy thì bên trong mỗi giới vực đã không chỉ có rải rác vài người bọn họ
Cho nên dù trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn cũng không biểu hiện quá mức khoa trương, chỉ là tiềm năng của Lâm Hữu trong mắt hắn lại tăng thêm rất nhiều.
Mà lúc này, phía trên võ đài trung tâm.
Sau khi Delhi bị phán định thất bại, truyền tống rời đi, một mảnh hỗn độn trên võ đài cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục, đảo mắt một cái đã quay về hình dạng ban đầu.
Ngay cả những vết thương bị chùm sáng liệt diễm xuyên qua trên thân thể Lâm Hữu và Linh Tịch, cũng biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa từng xảy chuyện gì.
Đám người bên dưới đưa mắt nhìn nhau, nghị luận ầm ĩ.
Vậy mà trong lúc nhất thời, không ai dám lên đài khiêu chiến.
Mà những cao thủ chân chính đỉnh phong kia lại ẩn mình trong bóng tối thăm dò, dự định lại nghiên cứu thêm một chút thủ đoạn của hắn lại nói.
- Không ai tới ư?
Lâm Hữu đợi một hồi vẫn không thấy ai lên khiêu chiến mình, hàng chân mày không khỏi nhăn lại.
Tiếp tục như vậy là không ổn.
Nếu hắn biểu hiện được không đủ xuất chúng lỡ như những Đại Đế kia coi đây là cái cớ để cắt xén mảnh nhỏ Thần Cách của hắn thì làm sao đây?
Không được, hắn cần suy nghĩ chút biện pháp.
Hắn nghĩ tới đây, ánh mắt hắn ngưng tụ lại rồi ngẩng đầu ngạo nghễ liếc nhìn bốn phía.
- Làm sao? Vừa rồi không phải tất cả đều rất phách lối sao? Hiện giờ, tại sao không một ai đi lên? Hay đám người đang ngồi bên dưới các ngươi đều là đồ bỏ đi?
Giọng nói của hắn vô cùng cuồng ngạo, rõ ràng truyền khắp tất cả những khán đài xung quanh.
Trên các khán đài vốn đang tranh luận không ngừng lại bùng nổ trong nháy mắt.
……….
- A… Quá là… Con mẹ nó khoa trương!
- Dám mắng chúng ta là đồ bỏ đi, chán sống rồi!
- Thắng hai người đã cho rằng bản thân mình rất mạnh đúng không?
- Phía trên, mau đánh gia hỏa cuồng vọng xuống!
- Để cho ta đi lên giết chết hắn!
Không thể không nói, chiêu thức mà Vương Đồ từng dùng trước đó rất có tác dụng.
Lâm Hữu chỉ chửi một câu đồ bỏ đi thôi nhưng lại khiến tất cả mọi người trên khán đài lập tức xù lông, ào ào chửi ầm lên.
Mà đám lãnh chúa trong đội ngũ Phản Liên Minh lại vô cùng sửng sốt, sau đó kích động lớn tiếng gào to.
- Người anh em tốt!
- Ha ha đủ cuồng, quả nhiên không hổ là người của chúng ta bên này.
- Nói không sai, cả đám các ngươi đang ngồi đó đều là đồ bỏ đi!
- Nhất định phải chiếm võ đài kia làm buồn nôn bọn họ!
Trong nháy mắt, toàn bộ bầu không khí sân bãi cấp mười đều bị đốt nóng đến đỉnh điểm, thậm chí cả sân bãi dành cho những đẳng cấp còn lại bên cạnh cũng bị hấp dẫn, ào ào nhìn qua bên này.
- Hữu ca làm như vậy có phải đã quá lộ liễu rồi không? Chẳng lẽ hắn không sợ bị những cao thủ kia để mắt tới sao?
Lê Kha lo lắng nói.
Tuy tính tình của hắn quái đản nhưng lại tự nhận là bản thân không thể làm đến loại tình trạng này.
Đồng thời trong lòng hắn lại ẩn ẩn có chút kích động, rõ ràng chuyện hắn không làm được nhưng Lâm Hữu lại làm nhẹ nhàng như vậy, không hổ là người mà hắn đã nhận định.
Về phần đám người Kỷ Tinh Hà bên cạnh hắn, ai nấu đều rơi vào trạng thái vừa lo lắng vừa kích động.
Giới Nguyên Thủy bọn hắn không có nhiều cơ hội làm náo động như vậy, trong cảm giác của bọn hắn, hành động này của Lâm Hữu chính là hung hăng tranh giành một ngụm ác khí cho cả đám, khiến ai nấy đều có một loại xúc động không phun ra không thoải mái.
Hai vị Đại Đế Thánh Diệu và Tương Nguyệt lại lộ sắc mặt cổ quái, hiển nhiên bọn hắn cũng không ngờ Lâm Hữu lại đột nhiên náo loạn như vậy.
Nhưng làm thế cũng tốt.
Có một câu nói này của hắn, đã khiến lực chú ý trên toàn bộ những võ đài còn lại tập trung vào hắn.
Coi như đến lúc đó hắn bị đánh xuống, cũng thành công hấp dẫn lượng lớn cừu hận, giảm bớt không ít áp lực cho đồng bạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận