Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 309: Ảo Ảnh

Dù hiện giờ bên người hắn có rất đông thực vật, nhưng vẫn không muốn đi mạo hiểm như vậy, ngược lại, hắn lựa chọn nghỉ ngơi một đêm trước lại nói sau.
- Ngày mai chính là một ngày cuối cùng, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều lãnh chúa đuổi tới nơi này, cướp đoạt bảo vật cuối cùng, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Lạc Lỗi có chút lo lắng nói.
- Còn vòng độc bên ngoài, phỏng chừng ngày mai nó sẽ co rút lại vào trong hoàng cung, ép tất cả lãnh chúa tiến vào trong này.
Từ Hướng Đông nối tiếp Lạc Lỗi, hắn cũng có chút lo lắng.
Lần này, nếu không phải có Lâm Hữu ở đây, chỉ sợ ở khi vòng độc co lại lần thứ hai, bọn họ đã bị xử lý rồi.
Sau đó sẽ biến thành một con Zombie không có cảm tình, đi lang thang bên trong một giới này, hoặc bị lãnh chúa khác đánh chết.
Ngẫm lại đều cảm thấy quá đáng sợ.
- Ăn xong thứ này rồi nghỉ ngơi đi, có thể ngày mai sẽ xảy ra một hồi ác chiến.
Lâm Hữu thu lại ánh mắt, quay đầu lại nói với hai người kia.
- Lâm Hữu lão đại muốn đi cướp đoạt Bảo Châu Tín Ngưỡng xuất hiện cuối cùng ư?
Lạc Lỗi hỏi.
Từ Hướng Đông bên cạnh nghe vậy, cũng hướng ánh mắt nhìn Lâm Hữu.
- Ừm, ta nhất định phải đạt được Bảo Châu Tín Ngưỡng, nhưng điều quan trọng nhất, vẫn là vào trong cung điện kia nhìn.
Ánh mắt Lâm Hữu sâu lắng, nhìn lướt qua cung điện bên dưới Hoa Bỉ Ngạn.
Thứ tốt gì đó có thể khiến nhiều lãnh chúa giới vực khác đều thèm muốn như vậy, thậm chí không tiếc bỏ qua cơ hội nâng cấp bậc cũng muốn tiến vào chiến trường số 1, chắc chắn bên trong cung điện kia ẩn giấu bí mật gì đó không muốn cho người ta biết.
Hai người Lạc Lỗi tự nhiên cũng biết đạo lý này, chỉ thấy sắc mặt bọn họ dần dần trở nên ngưng trọng.
Tiếp theo, ba người lại ngồi bên cạnh đống lửa ăn chút gì đó, nói chuyện một hồi về kế hoạch ngày mai sau đó đều tự vào mấy căn phòng gần đó nghỉ ngơi.
Vì bóng đêm buông xuống, khiến cho cả hoàng cung cũng rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Nhưng không ai chú ý tới, khi màn đêm buông xuống, hoàn toàn bao phủ cả hoàng cung, đột nhiên Hoa Bỉ Ngạn phía trên điện Kim Loan chậm rãi nở ra, rơi xuống bốn phía bên dưới mảng lớn bột phấn, những bột phấn này theo gió đêm lan tỏa khắp hoàng cung.
Mà rễ cây trên mặt đất cũng phát ra âm thanh tất tất tốt tốt, dần dần lan tràn thêm trên mặt đất.

- Ừm?
Không biết qua bao lâu, Lâm Hữu tỉnh lại từ trong cơn mơ ngủ.
Hắn mở mắt ra, đã nhìn thấy ánh mắt trời chói lòa, xuyên qua cửa sổ tiến vào bên trong phòng.
Ngoài cửa sổ, lại không ngừng truyền đến tiếng còi ô tô và từng đợt âm thanh hỗn loạn.
Lâm Hữu nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn màn hình máy tính ở chế độ tắt trước mặt, cả đống văn kiện chồng chất như núi bên cạnh nữa, hắn lập tức sững sờ.
Ngay sau đó, hai mắt hắn đột nhiên trừng lớn.
Này...
Nơi nay… Chính là hoàn cảnh bên trong công ty của hắn trước khi vạn giới sụp đổ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dưới khiếp sợ, Lâm Hữu đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
Kia là khu vực chỗ ngồi hình vuông quen thuộc của hắn, máy đánh chữ quen thuộc, còn máy bán hàng tự động ở cuối hành lang kia nữa, thậm chí cả bộ tây trang hắn đang mặc trên người, cũng giống y hệt trong trí nhớ của hắn.
Khiến cho cả người hắn đều ngây ra như phỗng, đại não trống rỗng.
Không phải hắn... Đang ở bên trong Chiến Trường Vạn Giới ư?
Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này?
Chẳng lẽ là ảo giác?
Lâm Hữu vươn tay, dùng sức nhéo mặt mình một cái, một đợt cảm giác đau đớn quen thuộc đánh úp lại, khiến cho hắn nhe răng trợn mắt một trận.
Là thật!
Điều này sao có thể!
Trong lòng Lâm Hữu rung động vô cùng, hắn không dám tin nhìn mọi việc mọi thứ chung quanh, cả những đồng nghiệp đang nối đuôi nhau bước vào từ cửa nữa.
Mà đúng lúc này, đột nhiên phía sau hắn vang lên một tiếng chào hỏi.
- Lâm Hữu, buổi sáng tốt lành nha, tối hôm qua ngươi lại suốt đêm xử lý văn kiện rồi?
Cùng với âm thanh vang lên, một vị mỹ nữ dịu dàng mặc một bộ váy ngắn công sở, với áo choàng dài đi vào trước mặt hắn, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Kể cả đứng cách cô một khoảng, hắn vẫn có thể ngửi được một thứ mùi hoa nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Lâm Hữu còn nhớ, đây là Dương Uyển Hân, nữ thần trong lòng tất cả nam đồng nghiệp thuộc công ty hắn.
Kể cả hắn, cũng từng âm thầm ôm hảo cảm với Dương Uyển Hân.
Chẳng qua hồi trước, trong lòng hắn chỉ có công việc, lại không biết cách ăn nói, cho nên trên cơ bản, đều chỉ đứng từ xa ngắm nhìn người ấy thôi.
Thuộc loại có ý tưởng mà không dám thực hiện (có sắc tâm mà không có sắc đảm).
Hiện giờ hắn ngẫm lại tình cảnh lúc đó, mới biết rằng mình quá ngây ngô.
Đúng vậy.
Khi đó… Lâm Hữu thầm cảm thán một tiếng, cũng dần dần trở nên tỉnh táo lại.
Dương Uyển Hân trong trí nhớ của hắn không hề giống bây giờ, không hề tươi cười chào hỏi hắn, cũng không có mùi hoa nồng nặc như vậy.
Thứ mùi hương này, chỉ có khi ở gần Hoa Bỉ Ngạn hắn mới từng cảm nhận qua.
- Xuất hiện đi, đừng giả thần giả quỷ nữa!
Hắn quát khẽ một tiếng rồi trực tiếp xuyên qua ảo cảnh này.
Ngay sau đó, hình ảnh trước mắt hắn ngừng lại, sau đó vỡ tan thành hàng vạn hàng nghìn mảnh nhỏ.
Mà hắn cũng tỉnh lại, xuất hiện ở trong hoàng cung.
Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đã là buổi sáng ngày hôm sau!
- Đây là…!
Lâm Hữu vô cùng kinh ngạc, hắn lập tức lao khỏi phòng, nhìn thấy lượng lớn rễ cây màu xám trắng đã lan ra còn đang điên cuồng bao vây khu vực của hắn.
Cũng may có nhóm thực vật ngăn cản, mới cứu hắn may mắn thoát khỏi tai nạn lần này.
Nhìn về phía xa xa, bên trên cây hoa Hoa Bỉ Ngạn vẫn đang đứng ngạo nghễ giữa trời, một đám mây đỏ khủng bố đang không ngừng hội tụ.
Mà đám rễ cây màu xám trắng này giống như đột nhiên có được sinh mệnh, chúng nó đang điên cuồng múa may xung quanh Hoa Bỉ Ngạn.
Hiện giờ, đang có rất nhiều lãnh chúa bị rễ cây cuốn lấy, hút hết máu tươi, biến thành một khối thây khô ngã xuống phía dưới.
Bên trên các phương hướng trong hoàng cung, lại truyền đến từng trận âm thanh chiến đấu kịch liệt.
Hiển nhiên đã có khá nhiều lãnh chúa thoát khỏi ảo cảnh của Hoa Bỉ Ngạn giống như hắn và đang ngăn cản đám rễ cây này công kích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận