Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 688: Nhưng Nếu Là Bạn Của Ngài, Thì Cũng Là Bạn Của Tộc Người Lùn Chúng Ta

- Bọn họ đang cãi nhau về chuyện gì đó?
Có người không nhịn được hỏi.
- Hình như là Lê Kha muốn nhờ Đại Sư thợ rèn tộc Người Lùn hỗ trợ tạo ra trang bị, thế nhưng thủ vệ tộc Người Lùn không cho hắn đi vào, cho nên mới tranh cãi.
- A? Lê Kha chính là thái tử đế quốc, chắc là hắn không thiếu trang bị mới đúng?
- Không thiếu trang bị bình thường nhưng trang bị do tộc Người Lùn tạo ra đâu có bình thường?
- Dựa vào thân phận của hắn, chắc là rất dễ dàng cầu được trang bị?
- Ta xem là chưa chắc. Về cơ bản, đằng sau Đại Sư thợ rèn tộc Người Lùn từ cấp mười trở lên, đều có một đống lớn đại lão xếp hàng, muốn chen ngang, trừ phi là Đại Đế Tương Nguyệt tự mình tới.
Tuy Lê Kha là thái tử đế quốc nhưng bản thân hắn chỉ là lãnh chúa cấp tám mà thôi.
Tộc Người Lùn bận tâm thân phận của hắn, sẽ không dám dễ dàng ra tay, nhưng lại không vì vậy mà để hắn phá hủy quy củ.
Tộc Người Lùn cực kỳ coi trọng uy tín và danh dự.
Nếu không sẽ không có nhiều người chờ mua trang bị của bọn họ như vậy.
Thế nhưng vấn đề chính là, gia hoả Lê Kha này có tiếng không ra chiêu theo lẽ thường.
Lần này cũng vậy, chỉ một lát thôi, hắn đã tranh cãi với mấy thủ vệ Người Lùn rồi.
Nếu không phải hộ vệ cấp chín bên người hắn ngăn cản, sợ là thật sự trực tiếp nổ ra chiến tranh.
- Mau nhìn, hình như lại có người đến.
Lúc này, một tiếng hét vang lên trong đám người.
Mọi người nhìn lên trời cao, quả nhiên đã thấy một con thực vật rồng với hình thể thật lớn đang nhanh chóng bay tới. Trong một đợt cuồng phong kịch liệt, nó chậm rãi rơi xuống mảnh đất trống bên ngoài trụ sở tộc Người Lùn.
- Lê Kha, ngươi ở đây làm gì?
Lâm Hữu xoay người một cái nhảy xuống khỏi lưng Rồng Yêu Đế, ngạc nhiên nhìn Lê Kha đang tranh cãi cùng người lùn thủ vệ.
Hắn không hề biết Lê Kha ở nơi này, nhưng nhìn thấy nhiều người tụ tập ở đây như vậy, cũng tới đây nhìn thoáng qua.
Kết quả lại phát hiện Lê Kha đang làm ầm ĩ ở bên ngoài trụ sở tộc Người Lùn, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.
Đúng là gia hoả này chẳng làm chuyện đứng đắn, cả ngày mò cá pha trò ở khắp nơi, cũng không sợ hạ tên tuổi Tương Nguyệt Đại Đế.
Lê Kha thấy hắn xuất hiện, hai mắt lập tức sáng lên.
Không quan tâm mọi việc, lập tức lớn tiếng la lên với hắn:
- Hữu ca, mau, mau tới hỗ trợ, giúp ta bóp chết mấy Tiểu Người Lùn này!
-...
Tiểu Người Lùn, đúng là dám nói.
Nếu đổi thành người khác, phỏng chừng đã sớm bị Người Lùn này mở trạng thái Chiến Thần buông xuống chém thành hai nửa rồi.
Mà ngay khi Lâm Hữu còn yên lặng không nói gì, mấy thủ vệ Người Lùn đang cãi nhau với Lê Kha kia đã phát hiện ra hắn.
Đầu tiên là dừng một chút, sau đó lập tức buông tay, chạy thẳng tới.
- Các hạ, sao ngài lại tới đây?
Nói xong, đám người ấy lập tức cung kính hành lễ với Lâm Hữu.
- Các ngươi biết ta?
Lâm Hữu sửng sốt hỏi.
- Đúng vậy, lần trước các hạ và quốc vương bệ hạ gặp gỡ, chính chúng ta làm thủ vệ.
- Thì ra là thế, đúng là vất vả cho các ngươi.
Lâm Hữu giật mình hiểu ra.
Hoá ra lần trước khi hắn đến đây, đã gặp được thủ vệ Người Lùn này, khó trách bọn họ lại nhận ra hắn.
- Không vất vả, đây là chức trách của chúng ta, ngài tới tìm quốc vương bệ hạ ư?
Thủ vệ Người Lùn thuận thế hỏi.
- Không có, ta chỉ tùy tiện đi tới mua đồ mà thôi.
- À, vậy quá đáng tiếc. Lần trước, quốc vương bệ hạ còn nói gần đây bận quá, muốn đến lãnh địa của ngài mà chưa có thời gian.
- Chuyện này cũng không còn cách nào khác, hiện giờ Mạch Cách n là quốc vương, chắc chắn là cực kỳ bận rộn, chờ có cơ hội, ta sẽ qua gặp hắn.
- Được, đến lúc đó ta sẽ bẩm báo chi tiết lên.
Cứ như vậy ở trong đám người, Lâm Hữu và thủ vệ Người Lùn ngươi một câu ta một câu, không coi ai ra gì thoải mái nói chuyện, cũng thuận tiện hỏi một ít về tình hình gần đây của Mạch Cách n và vương quốc Người Lùn.
Lại không biết, một màn này rơi xuống trong mắt mọi người xung quanh, đã khiến bọn họ mở to đôi mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Từ trước đến nay, tộc Người Lùn vẫn luôn kiêu ngạo, vậy mà lần này lại khách khí với một nhân tộc như vậy?
Không phải bọn họ hoa mắt chứ?
Đừng nói bọn họ, cả Lê Kha bên cạnh, cũng có vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lâm Hữu chuyện trò vui vẻ cùng người lùn thủ vệ.
- Hữu... Hữu ca, ngươi quen biết tộc Người Lùn?
Lê Kha không nhịn được chen vào một câu, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
- Xem như quen biết đi, làm sao vậy?
Lâm Hữu quay đầu lại nhìn đối phương một cái.
- Cái gì mà làm sao vậy? Người Lùn đó, đây chính là Người Lùn!
Lê Kha hoa chân múa tay vui sướng nói, còn đưa tay chỉ chỉ mấy người lùn thủ vệ.
Trên mặt tươi cười như hoa, chỉ thiếu nước viết ba chữ to “Không hiểu nổi” lên mặt.
Bởi vì kể cả cường giả cấp mười, ở trước mặt tộc Người Lùn cũng không nhất định nhận được ánh mắt thân thiện của bọn họ, càng đừng nói tới chuyện khách khách khí khí.
Lâm Hữu thì hay rồi.
Tộc Người Lùn chẳng những cực kỳ khách khí với hắn, còn mời hắn đến vương quốc Người Lùn làm khách.
Trên cả đại lục này, cũng chỉ có những Đại Đế mới được hưởng thụ đãi ngộ như vậy mà thôi!
Đối phương có thể hiểu mới là lạ.
- Gia hỏa vô lễ này là bạn của ngài?
Lúc này, thủ vệ Người Lùn cũng nhìn qua, tò mò hỏi.
- Ừm, xem như vậy đi.
Lâm Hữu gật đầu:
- Có phải vừa rồi hắn đã tạo ra không ít phiền toái cho các ngươi hay không?
- Quả thật đã tạo ra rất nhiều phiền toái.
Người lùn thủ vệ thẳng thắn:
- Nhưng nếu là bạn của ngài, thì cũng là bạn của tộc Người Lùn chúng ta. Nếu ngươi muốn gặp đại sư A Nhĩ Luân, hiện giờ ta có thể mang bọn ngươi đi qua.
- Thật ư?
Lê Kha nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ không thôi.
Hắn cầu xin cả buổi mà Người Lùn này cũng không chịu nhả ra, nhưng Lâm Hữu chỉ cần xuất hiện, đối phương lại trực tiếp cho hắn đi? Rút cuộc mối quan hệ giữa Lâm Hữu và tộc Người Lùn tốt đến mức nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận