Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 471: Người Của Vương Quốc Người Lùn Tới (1)

Về phần muốn dùng loại thủ đoạn gì để đoạt được bí bảo trên tay bọn họ, vậy không được biết rồi.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, mấy chục lãnh chúa may mắn còn tồn tại kia vẫn coi như đã chạm phải vận khí lớn, ôm được cái đùi to, mới có thể kiếm được thu hoạch thật lớn này.
Mà nhờ vào miệng bọn họ tuyên truyền, tên của Lâm Hữu cũng dần dần lan truyền trong vòng lãnh chúa cấp bảy.
Hơn nữa sau khi đám người nghe ngóng được chuyện Lâm Hữu lực đè Man Sơn, làm lãnh chúa các giới thất bại, lại khiến một mảnh ồ lên.
Còn các loại suy đoán và nghị luận về sự xuất hiện của các Đại Đế, cơ hồ đã tràn ngập khắp trung tâm Thánh Vực và quần đảo trôi nổi, làm cho cả khu vực quần đảo đều trở nên náo nhiệt hơn so với bình thường.
Nhưng, những chuyện này tạm thời không liên quan tới Lâm Hữu.
Sau khi hắn trở lại lãnh địa, rất nhanh đã trói buộc với binh chủng Rêu Cộng Sinh.
Tiếp theo hắn lại dùng tinh hoa lãnh địa vừa nhận đưuọc, nâng một gốc Hoa Ăn Thịt Người có kỹ năng Lĩnh Vực Bất Tử lên tới cấp tám.
Lập tức, hắn đã có được hai gốc thực vật cấp tám trừ vương tộc.
Sở dĩ hắn sẽ thăng cấp Hoa Ăn Thịt Người trước, bởi vì Hoa Bất Tử do chúng nó triệu hồi tới không thể vượt qua cấp bậc của bản thể.
Muốn làm sống lại Hoa Bất Tử cấp tám, vẫn phải thăng bản thể lên cấp tám mới được.
Như vậy mới có thể tối đa hóa tăng lên chiến lực quần chiến.
Tiếp theo hắn lại nhìn một chút Tinh Hoa Lãnh Địa còn lại, còn tám viên, có một hơn phân nửa là đạt được bên trong bí cảnh Thần Điện vì vận khí tốt đánh chết lãnh chúa.
Ngay cả ma năng, cũng tăng tới hơn 17 triệu, coi như một khoản vốn lưu động không nhỏ.
Nói tóm lại, hành trình bí cảnh lần này của hắn nhận được thu hoạch cực kỳ dày.
Ngoại trừ bàn tay khổng lồ bên ngoài không hiểu vì sao lại xuất hiện trong bí cảnh thần điện...
- Chẳng lẽ thần điện kia trấn áp thứ gì đó?
Lâm Hữu cau mày, ánh mắt ngưng trọng.
Tuy lúc ấy hắn hơi vội vàng nên chỉ nhìn thoáng qua nhưng vẫn có thể thông qua khoảng cách tầm mắt tính ra đại khái kích cỡ của bàn tay khổng lồ nọ, ít nhất nó cũng dài mười ngàn mét.
Hơn nữa hắn chỉ thoáng qua mà thôi, đã trực tiếp cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa không nhịn được, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
Phải biết rằng, hắn chưa từng có loại cảm giác này trên người Đại Đế.
Mà kia chỉ là một bàn tay thôi!
Có trời mới biết chủ nhân của bàn tay kia sẽ khủng bố đến loại trình độ nào, sợ rằng có thể thoải mái dùng tay bóp nát một giới.
Đương nhiên, đó chỉ là Lâm Hữu suy đoán lung tung mà thôi.
Hắn còn cách cấp bậc đó quá xa xôi, hơn nữa càng tăng lên thực lực, hắn càng cảm nhận được chính mình nhỏ bé, còn có một cỗ cảm giác vô lực thật sâu.
Nhất là hôm nay, khi gặp phải bản tôn Thiên Ma, loại cảm giác này lập tức bị phóng đại vô hạn.
Đối phương chỉ đứng thứ mười trong bảy mươi hai Thiên Ma, đã có thể một mình làm kinh sợ nhiều vị Đại Đế như vậy, khiến bọn họ không dám dễ dàng ra tay.
Vậy những vị xếp hạng cao hơn thì khủng bố đến mức nào?
Hắn không dám tưởng tượng, cũng không tưởng tượng nổi.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài có ở bên trong không?
Vừa lúc này, bên ngoài lãnh địa truyền đến tiếng Từ Trung gọi, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
- Vào đi.
Lâm Hữu đưa mắt nhìn bốn phía, trực tiếp khiến Thanh Đằng mở ra một con đường cho đối phương.
Chỉ chốc lát sau, Từ Trung đã mang theo một cuốn tập vội vàng đi vào lãnh địa, tới trước mặt hắn.
- Ra mắt lãnh chúa đại nhân.
- Có chuyện gì không?
Lâm Hữu trực tiếp hỏi.
- Vâng về chuyện tuyến đường khai thông!
Từ Trung cung kính trả lời:
- Hôm nay lúc giữa trưa, có vài vị lãnh chúa bên trong công quốc phái người lên phi thuyền đi tới, bọn họ nói muốn chúng ta mở rộng tuyến đường tới khu vực của bọn họ.
- Ha? Là những lãnh chúa nào?
- Đa số đều là lãnh chúa ở gần tuyến đường, nhưng có một người khá kỳ lạ. Người này tự xưng là từ vương quốc Người Lùn tới đây.
- Vương Quốc Người Lùn?
Lâm Hữu hơi hơi sửng sốt.
- Đúng vậy, vương quốc Người Lùn ở gần đế quốc Tinh Linh, thành lập một quần thể trải rộng bên trong dãy núi lửa chứa đầy đá đen, lần này bọn họ đến, không phải vì tuyến đường, hình như vì bộ tộc Người Lùn trong lãnh địa chúng ta.
- Tìm mấy người Mạch Cách n sao...?
Lâm Hữu dần dần nhăn mày lại.
Đế Quốc Tinh Linh ở tại đại lục trung tâm.
Mà vị trí của Đế Quốc Thánh Diệu lại ở gần vùng hoang vu phía Tây.
Từ một nơi xa xôi như vậy, chạy tới đây, thực lực tuyệt đối không tầm thường, hoặc vận dụng truyền tống siêu cự ly xa.
Mặc kệ là loại nào, hắn đều cảm thấy người tới không tốt.
Nếu không phải là bộ tộc mâu thuẫn đi tới trả thù, thì chính là triệu hồi đám người Mạch Cách n quay về vương quốc.
Đúng rồi.
Lúc trước, Mạch Cách n từng nói qua.
Chùy Chiến Thần đại biểu cho ý chí của Chiến Thần, đồng thời nó chỉ có thể xuất hiện một cái.
Chỉ khi người sở hữu cây chùy này ngã xuống, nó mới có thể bị Chiến Thần triệu hồi trở lại, chờ đợi người tiếp theo tạo ra.
Chẳng lẽ đối phương muốn đến cướp đoạt Chùy Chiến Thần nhằm củng cố vương quyền?
Đúng là có khả năng này!
- Người Lùn kia còn nói cái gì không?
Lâm Hữu lại hỏi.
- Này... Hình như hắn nói, mình thuộc bộ tộc Ám Mâu của vương quốc Người Lùn.
Bộ tộc Ám Mâu?
Lâm Hữu nghi hoặc một chút.
Lúc trước, hắn từng nghe Mạch Cách n nói qua, vương quốc Người Lùn được bộ tộc Hắc Thiết cầm quyền, bọn họ am hiểu nhất là thuật điều tiết kinh doanh.
Mà bộ tộc Ám Mâu lại là chiến lực chống đỡ vương quốc Người Lùn, năng lực chiến đấu là mạnh nhất trong tất cả bộ tộc.
Những bộ tộc khác, cũng có các loại sở trường riêng biệt.
Ví dụ như bộ tộc Chiến Chuy của đám người Mạch Cách n sở hữu năng lực rèn, trên phương diện này, những bộ tộc khác không thể so sánh với họ.
Nếu bộ tộc Hắc Thiết thống trị vương quốc Người Lùn tìm đến, hắn còn có thể hiểu được một hai.
Thế nhưng vì sao người đến lại thuộc bộ tộc Ám Mâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận