Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 177: Ngươi Thật Sự Muốn Giúp Ta?

Chỉ thấy ánh sáng trên pháp trượng của Linh Tịch bùng nổ, rừng rậm bên dưới có lá cây tung bay đầy trời, sau đó những phiến lá cây kia hóa thành từng mũi tên nhọn thẳng tắp đánh úp về phía hai người.
Ngay sau đó, hai người kia chạy trốn tới thân cây phía trước, đột nhiên thân cây đó nổ tung thành mảng lớn Gai Gỗ, nháy mắt ngăn lại đường đi của bọn họ.
Đợi cho tới khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, đã thấy mình bị lá cây bao phủ. Cuối cùng hai người đó phát ra hai tiếng kêu thê lương thảm thiết, rồi té mạnh trên mặt đất.
- Làm không tồi.
Lâm Hữu khen một tiếng với Linh Tịch vừa bay trở về.
Giải quyết xong lũ sơn tặc này, coi như cho Chu Mục Viễn một cái lễ gặp mặt, tránh cho lũ này uy hiếp thương đội của bọn họ.
Lại nhìn một lần xem có bỏ sót gì không, hắn mới mang theo binh chủng tiếp tục đi về phương hướng thành Hắc Nguyên.
Rất nhanh, hắn đã đi tới vị trí Chu Mục Viễn cung cấp. Nơi này là một thành trì tọa lạc bên trên vùng đất gần núi lửa chết, liếc mắt một cái đã thấy Chu Mục Viễn mang theo binh chủng và mấy tu luyện giả ở ngoài thành chờ, hắn lập tức ra lệnh cho Rồng Yêu Vương hạ thấp xuống.
Mà sau khi Chu Mục Viễn nhìn thấy mấy binh chủng bên người hắn, đối phương lại không nhịn được âm thầm kinh hãi.
Chu Mục Viễn còn vậy, đừng nói tới mấy tu luyện giả bên người đối phương, tất cả đều kinh hoảng, thậm chí còn bày ra tư thế nghênh địch.
Cũng may Chu Mục Viễn ngăn lại bọn họ đúng lúc, nếu không kiểu gì cũng gây hoang mang chuyện ma thú công thành.
Đợi cho tới khi Lâm Hữu rơi xuống mặt đất, Chu Mục Viễn mặt mang ý cười đi lên chào đón.
- Lâm Hữu huynh đệ, từ khi tạm biệt tới nay đã quá lâu rồi, không nghĩ tới chúng ta lại thấy mặt.
- Đúng vậy, quả thật có một đoạn thời gian rất dài không gặp, nơi này của ngươi hơi khó tìm.
Lâm Hữu xoay người một cái nhảy xuống từ phía sau lưng Rồng Mộc Yêu, ánh mắt đánh giá thành trì trước mắt.
Không thể không nói, thành Hắc Nguyên này tên cũng như hoàn cảnh, nó được thành lập bên trên một mảnh đất đen, nhìn thoáng qua cũng biết biên dưới rất nhiều khoáng thạch, đất đai cũng rất phì nhiêu.
Điều kiện tốt hơn khi ban đầu khi hắn tới thành Hoàng Sa nhiều lắm.
Hơn nữa không biết có phải nơi này gần núi lửa hay không, chỉ thấy nhiệt độ cũng cao hơn nơi khác một chút.
- Thế nào? Lãnh địa của ta có lọt vào mắt xanh của người anh em Lâm Hữu không?
Chu Mục Viễn hỏi.
- Ừm, lớn hơn lãnh địa của ta, quản lý cũng không dễ dàng?
Lâm Hữu gật đầu đáp lại.
Không ngờ, sau khi Chu Mục Viễn nghe được lời hắn nói, đột nhiên trong mắt đối phương hiện lên một tia sầu lo.
- Quả thật không quá dễ dàng...
Nói xong, Chu Mục Viễn còn không nhịn được thở dài một tiếng.
Lâm Hữu thấy thế, lập tức nghi hoặc:
- Nhìn bộ như vậy, chẳng lẽ ngươi gặp phiền toái?
………..
- Thật không dám đấu diếm, quả thật nơi này của ta đang gặp phải một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Trên mặt Chu Mục Viễn toát ra một tia chua xót.
Hắn hít sâu một hơi, kể hết mọi chuyện ra.
Hoá ra gần đây bởi vì quốc vương Thiên Diễm và quốc vương Nguyệt Hoa ngã xuống dẫn tới hai công quốc đều rơi vào náo động.
Rất nhiều lãnh chúa cấp chín trở lên, đều tranh đoạt ngai vàng quốc vương này.
Thế nên người bên dưới cũng điên cuồng tranh đoạt tài nguyên, khiến lòng người hoảng sợ.
Một ít tu luyện giả bình thường đang bị kiềm chế lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, làm hại một phương, thậm chí bọn chúng còn lẻn đến biên cảnh công quốc khác tác loạn.
Vừa vặn lúc này, nước Lưu Hỏa và nước Thiên Diễm lại ở sát cạnh nhau.
Cho nên thành Hắc Nguyên ở gần biên cảnh cũng bị liên lụy.
- Cuối cùng, lại vẫn thấy bên kia của ngươi tốt, có dãy núi và hiểm địa chống đỡ, người nước Thiên Diễm rất khó đi qau, không giống nơi này của ta, kẻ thù bên ngoài không ngừng đi tới. Đã làm ngươi chê cười rồi.
Nói xong lời cuối cùng, Chu Mục Viễn không nhịn được lại thở dài, trong mắt tràn đầy sầu lo.
Lâm Hữu thấy thế, không khỏi hỏi:
- Cần ta hỗ trợ hay không?
Lần này hắn lại đây, vốn muốn thương lượng với Chu Mục Viễn chuyện kinh doanh.
Lấy trạng thái hiện giờ của thành Hắc Nguyên, hiển nhiên không thể bận tâm mấy chuyện đó, nếu không giải quyết được vấn đề này, chẳng phải hắn đã đi một chuyến tay không ư?
Hắn đang mong mỏi chuyện giao thương này, sau đó kiếm một khoản lớn đó, tuyệt đối không thể để đám giặc cỏ kia phá hoại được.
Hình như Chu Mục Viễn cũng không nghĩ Lâm Hữu sẽ muốn giúp hắn một tay, ánh mắt hắn lập tức sáng lên:
- Ngươi thật sự muốn giúp ta?
- Đương nhiên, nhưng chuyện hợp tác sau này, ngươi nên cho ta chút ưu đãi, bằng không chẳng phải ta đã thiệt thòi rồi?
- Ngươi quá không khách khí nha.
Chu Mục Viễn cười khổ một tiếng, quả nhiên trên đời này không có cơm trưa miễn phí.
Nhưng so với hồi nãy, lúc này trên mặt hắn rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn đã âm thầm quan sát qua, tất cả năm binh chủng bên người Lâm Hữu này đều là cấp bảy!
Thực lực khủng bố như vậy, đừng nói giúp hắn tiêu diệt địch nhân, kể cả tiêu diệt thành Hắc Nguyên của hắn cũng là chuyện nhỏ, cho nên hắn coi như đã cam chịu điều kiện của Lâm Hữu rồi.
Dù sao so với một chút ích lợi, sự an toàn xung quanh thành Hắc Nguyên vẫn quan trọng hơn.
- Đúng rồi, ngươi nói xem hiện giờ kẻ địch đang ở nơi nào? Vừa lúc đang có thời gian, ta và ngươi lập tức đi giải quyết bọn chúng?
Lâm Hữu lại hỏi.
Chu Mục Viễn nghe vậy, cũng trực tiếp đưa tay chỉ về phía một mảnh núi rừng xa xa, ngưng trọng nói:
- Ngay ở bên kia, cách chừng 5km, bọn họ có rất nhiều người, hơn nữa có hai tu luyện giả cấp bảy, thực lực không kém, nếu không chúng ta cứ thương nghị trước nên nên đối phó với chúng thế nào đã?
- Khu núi rừng kia?
Thấy phương hướng Chu Mục Viễn vừa chỉ, sắc mặt Lâm Hữu trở nên cổ quái, không phải là nơi hắn vừa đi qua chứ?
- Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Chu Mục Viễn hiếu kỳ nói.
- Không có gì.
Lâm Hữu ho nhẹ một tiếng:
- Ta muốn hỏi một chút, có phải ngươi muốn nói tới cái sơn trại ở nơi đó không?
- Đúng, chính là sơn trại, tại sao ngươi biết?
Chu Mục Viễn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Hữu.
Hay rồi, cuối cùng Lâm Hữu cũng xác định được suy đoán trong lòng.
Hoá ra mấy tên hắn vừa giải quyết không phải sơn tặc, mà là giặc cỏ đặc biệt của công quốc thiên Diễm, chuyện này trùng hợp vậy ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận