Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 463: Xem Như Vậy Đi, Binh Chủng Này Của Ta Không Giống Binh Chủng Khác

Lâm Hữu cũng không nghĩ tới, sau khi được mảnh vỡ Thần cách tăng thêm 20% uy lực, uy lực của bồ công anh lại mạnh mẽ như vậy, trực tiếp phá hủy phòng ngự của đối phương.
Nếu không khí độc vừa rồi cũng hơi khó xử lý, hắn chỉ có thể dùng sức mạnh quy tắc và kỹ năng trị liệu của Linh Tịch cứng rắn chống đỡ.
Cũng may, trang bị có kháng tính trên người hắn cũng có thể đỡ một chút.
- Xem ra chỉ có thể rời khỏi nơi này trước.
Mắt thấy cả khu vực đã bị độc khí bao phủ, Lâm Hữu biết mình không thể tiếp tục ở lâu.
Cũng nương cơ hội này, cho bản thân hắn và Linh Tịch khôi phục lại một chút.
Dù sao vẫn còn một lần cơ hội, đến lúc đó lại vào sân cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, hắn trực tiếp lựa chọn truyền tống rời khỏi sân bãi, biến mất giữa tầm mắt mọi người, cũng khiến đám lãnh chúa luôn lưu ý tới diễn biến của hắn hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

- Vừa rồi sao ngươi không đi lên?
Bên trên khán đài đại lục Vĩnh Hằng, nằm ở nơi cao nhất trên đấu trường. Một thanh niên mặc cẩm bào thấp giọng hỏi đồng bạn lạnh nhạt đang đứng bên cạnh mình.
- Đi lên? Ta đi lên làm gì? Ở trong này xem khỉ đùa giỡn không phải rất vui sao?
Đồng bạn của hắn trưng ra vẻ mặt khinh thường, hình như không chút hứng thú với kết quả.
Thế giới Vĩnh Hằng là một trong mấy giới vực lớn nhất bên trong Vạn Giới, tài nguyên của bọn họ hơn quá xa so với đám giới vực nhỏ kia.
Chỉ một cái bí cảnh cỡ lớn, còn chưa đạt tới trình độ khiến bọn họ đổ xô lao lên.
Thanh niên mặc cẩm bào không nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ lộ ra một nụ cười mỉm, sau đó lại một lần nữa nhìn về phía đấu trường nơi Lâm Hữu vừa đứng thẳng hồi nãy, ánh mắt ngưng trọng.
- Có lẽ, lần sau chúng ta có cơ hội gặp mặt nhau trên Chiến Trường Vạn Giới.
Hắn chỉ nỉ non một tiếng, sau đó thu lại ánh mắt, nhìn về phía sân bãi khác đang diễn ra chiến đấu.

Bên kia, Lâm Hữu vừa truyền tống trở lại khán đài, lập tức bị Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm vây quanh.
- Hay nha Lâm Hữu, cả Man Sơn cũng bị ngươi đánh cho nằm úp sấp xuống.
Vẻ mặt Nghiêm Liệt đầy ý cười nói.
- Ta không được tận mắt thấy trận chiến đấu hồi nãy, nhưng ta đã nghe bọn họ nói, không nghĩ tới cả Man Sơn cũng không phải đối thủ của ngươi.
Ánh mắt Tư Đồ Kiếm đầy kinh dị nhìn Lâm Hữu.
Tuy một chuyến này, hắn thu được bảy đầu người, còn nhiều hơn Lâm Hữu.
Nhưng lại có chút thua chị kém em so với chiến tích của Lâm Hữu.
Dù sao Man Sơn kia chính là lãnh chúa cùng cấp bậc với bọn họ, kể cả khi hắn toàn lực ra tay, cũng không nhất định có thể kiếm được ưu đãi.
Kết quả trong chiến đấu chính diện, người như vậy lại bại bởi Lâm Hữu, có thể hiểu hiện giờ trong lòng hắn có bao nhiêu khiếp sợ.
Lâm Hữu này, không chỉ có binh chủng mạnh mẽ, cả thực lực bản thân cũng cực kỳ cường đại.
Thử hỏi có mấy lãnh chúa cùng cấp có thể giết được một lãnh chúa như vậy?
- Đúng rồi, lúc cuối cùng, ngươi làm ra đống bồ công anh là chuyện gì vậy? Là kỹ năng binh chủng của ngươi ư?
Lúc này, Nghiêm Liệt đột nhiên hỏi.
Tuy chuyện Lâm Hữu đánh bại Man Sơn đưa tới rung động mãnh liệt hơn, nhưng một đống bồ công anh cuối cùng vẫn khiến hắn vô cùng tò mò.
Mà lãnh chúa bên cạnh nghe được câu hắn hỏi, cũng co đầu rụt cô lại, không dám tới gần.
Không còn cách nào khác, một màn vừa rồi thật sự quá khủng bố.
Ai cũng không hy vọng trong thân thể của mình đột nhiên có thứ gì đó chui ra, sau đó trơ mắt nhìn bản thân mình nổ tung, làm như vậy còn không bằng trực tiếp giết quách bọn họ cho xong.
Nhưng Nghiêm Liệt vốn là người thẳng tính như vậy, hắn dám trực tiếp hỏi kỹ năng binh chủng của người khác.
Đổi lại là người khác, phỏng chừng đã sớm giữ kín như bưng, không dám dễ dàng hỏi thăm.
Lâm Hữu không hề để ý chỉ cười nói:
- Xem như vậy đi, binh chủng này của ta không giống binh chủng khác.
Hắn không hề nói rõ, chỉ trả lời chung chung, lập lờ nước đôi như vậy.
Tuy rằng Nghiêm Liệt thẳng tính, nhưng không ngốc, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Sau đó mấy người bọn họ cùng những lãnh chúa khác nhìn lên đấu trường, trao đổi tình hình chiến đấu, phân tích thế cục.
Từ lúc bí cảnh mở ra đến bây giờ đã qua chừng một giờ.
Trên cơ bản, tất cả lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy đều đã lên đấu trường một lần.
Một ít thực lực không tồi, còn dùng xong hai lần cơ hội lên đài rồi, còn có mấy người chưa kịp nhận thua đã bị giết.
- Vừa rồi ta nhìn một chút, ngoại trừ những giới vực có nhân số ít hơn, trên cơ bản từng giới vực đều có chừng 50 lãnh chúa.
- Điểm tích luỹ hiện tại của chúng ta là 51 điểm, chia bình quân ra, hầu như mỗi người đều thắng được một trận, vẫn thiếu điểm.
Sắc mặt Tư Đồ Kiếm ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua bốn phía.
Chỉ thấy phía trên khán đài các giới vực, đều ghi một đống những con số khác biệt.
Có một chữ số, cũng có hai chữ số.
Mấy giới vực trong đó còn đạt tới trình độ bảy, tám mươi điểm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng thế giới Nguyên Thủy bọn họ vô duyên với mười vị trí đầu, sẽ lỡ mất dịp may, bỏ sót phần thường bí cảnh này.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Bây giờ, trên cơ bản những người còn có thể vào sân đều có thực lực khá mạnh, giết một, hai người còn được, nhiều hơn chúng ta cũng ăn không tiêu.
Một vị lãnh chúa bên cạnh không nhịn được hỏi.
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đầu người không đủ, chờ ta đi lên chém chết nhiều hơn mười mấy là được.
Nghiêm Liệt há miệng nói.
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói như thế? Đến tận bây giờ ngươi mới cống hiến một người đầu thôi.
Tư Đồ Kiếm liếc mắt nhìn hắn đầy khinh thường.
Nghiêm Liệt đang hô hấp bình thường bị nghẹn lại, trong nháy mắt sắc mặt đã đỏ lên:
- Ta còn có thể làm khác được à? Nếu không phải kẻ sĩ diện là ngươi muốn chứng minh chính mình, ta đã sớm giết xuyên bọn họ rồi!
- Được được được, ta cũng có chỗ không đúng của ta.
Tư Đồ Kiếm xấu hổ cười.
Quả thật vừa rồi hắn có chút lỗ mãng.
- Về phần ta, ngược lại không sao cả.
Lâm Hữu đứng bên cạnh nhún vai:
- Dù sao nhiều giới vực cùng nhau tranh như vậy, muốn bước vào mười vị trí đầu cũng không dễ dàng, làm hết sức là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận