Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1314: Bán Nhân Loại.

Trong lòng của ông chủ Vương rung động không thôi, đồng thời lại vô cùng cao hứng.
Thực lực của Lâm Hữu càng mạnh thì nói lên càng có giá trị hợp tác.
Chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho bọn hắn thì cho dù là bại hoại đầu nhập Ma Tộc thì như thế nào?
Lập tức.
Ông chủ Vương đi tới trước mặt Lâm Hữu, tự giới thiệu mình:
- Lâm Hữu các hạ, bỉ nhân là Vương Hữu Phúc quản sự của thương hội Vô Cực ở thành Đông Cực, đặc biệt đại biểu tổng bộ thương hội bàn chuyện hợp tác trao đổi vật tư với các hạ.
- Nói đi, các ngươi muốn hợp tác thế nào?
Lâm Hữu nói thẳng.
Vẻ mặt chẳng hề để ý đó càng làm cho Vương Hữu Phúc xác định thực lực chân chính của Lâm Hữu trên mình, lại không dám có bất kỳ lòng khinh thị, vội vàng nói:
- Nghe nói các hạ muốn thành lập một tòa thành thương mại, bỉ nhân bất tài, muốn tận một phần sức mọn, từ trong thương hội đưa một nhóm người tới hỗ trợ, không biết ý của các hạ như thế nào?
- Ngươi muốn cái gì, nói thẳng đi.
Trên đời này không có cơm trưa miễn phí, Lâm Hữu đương nhiên sẽ không tin tưởng đối phương lại đặc biệt từ thật xa như vậy nơi chạy tới giúp hắn.
Nhưng bây giờ đúng là lúc hắn thiếu nhân thủ nhất, rất nhiều chuyện cũng không thể để lão làm như hắn tự thân đi làm, phải làm mấy người có thể giúp đỡ làm việc mới được.
Cho nên hắn cũng không lập tức từ chối đối phương.
Vương Hữu Phúc thấy thế, lập tức vui mừng.
- Các hạ cũng biết, chúng ta mở thương hội chính là muốn mở rộng đường tiền tài, nếu như đến lúc đó thành thị tạo dựng lên, chỉ cần để cho chúng ta thiết lập phân bộ ở đây là được, hơn nữa chúng ta cũng sẽ thành lập hợp tác lâu dài với các hạ, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ đưa một nhóm vật tư tới, tuyệt đối khiến ngài hài lòng.
- Ngươi thật sự biết ra điều kiện.
Lông mày Lâm Hữu hơi nhíu lại, vô cùng kinh ngạc đối với sự can đảm của Vương Hữu Phúc.
Phải biết bây giờ, danh tiếng xấu của hắn đang lan xa, bị nói thành bại hoại của Nhân tộc, bao nhiêu Lãnh Chúa đều muốn giết hắn để nhận thưởng.
Thành thị thương mại này còn không biết có thể tạo dựng lên hay không, nhưng Vương Hữu Phúc vẫn chạy tới nói là muốn mở phân bộ thương hội ở đây, còn muốn thành lập hợp tác lâu dài với hắn.
Không có một chút can đảm thì thật đúng là không dám đưa ra quyết định như vậy.
Chỉ cần không tốt một chút, thậm chí ngay cả thương hội của bọn hắn cũng sẽ gặp vạ lây.
- Được thôi, điều kiện này ta đáp ứng.
Lâm Hữu trầm ngâm, nói.
Dù sao bát tự vẫn còn chưa nhìn, trước tiên nhận người trước rồi lại nói.
Vương Hữu Phúc nghe vậy cũng vui mừng, lập tức quay đầu nói gì đó với mấy người trong đội ngũ, kéo mấy chiếc xe ngựa lồng giam đi qua.
Lâm Hữu nhìn trong lồng giam một chút, trong đó đang nhốt rất nhiều nửa người nửa thú, tất cả đều tràn ngập e ngại nhìn về phía hắn.
- Đây là…
- Bán nhân loại.
Âm thanh của Vương Hữu Phúc hợp thời vang lên:
- Đây đều là bán nhân loại do Nhân Tộc và Chủng Tộc khác kết hợp sinh ra, bởi vì huyết mạch hỗn loạn nên không có cách nào trở thành Lãnh Chúa, cho nên cơ bản đều sẽ bị xem như nô lệ để buôn bán, là thủ hạ nghe lời nhất.
- Hậu đại của Nhân Tộc và các Chủng Tộc khác à?
Lâm Hữu rung động.
Như vậy cũng được à?
Chẳng lẽ thế giới này không có cách li sinh sản à?
Tốt thôi.
Bọn hắn có thể triệu hoán binh chủng chiến đấu đã không đủ hợp thói thường, không có cách li sinh sản (từ chuyên môn ngành sinh học) giống như cũng không phải chuyện gì quá kỳ quái.
Cách Li Sinh Sản: (Reproductive isolation) là một tập hợp các cơ chế tiến hóa, các hành vi và các quá trình sinh lý quan trọng để xác định sự ngăn cản các thành viên của các loài khác nhau sinh ra con cái, hoặc đảm bảo rằng bất kỳ con cái nào từ việc lai khác loài là bất hữu thụ (vô sinh).
Thật đúng là thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ.
Lập tức, hắn đã cùng Vương Hữu Phúc đi tới bên cạnh xe ngựa, đánh giá bán nhân loại trong lồng giam.
Làm cho hắn ngạc nhiên là, những bán nhân này trừ một bộ phận thân thể hiển lộ ra trạng thái thú ra thì cơ bản không khác gì Nhân Tộc.
Hơn nữa trong cơ thể bọn hắn còn ẩn chứa một khí tức có chút giống ma thú, khiến thực lực phổ biến của bọn hắn đều đạt tới cấp 6 trở lên.
Đối với việc dùng sức thì thì cấp 6 đã rất đủ.
- Thế nào? Các hạ có hài lòng không?
- Ừm, đều để lại bọn hắn đi.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu.
Hắn không phải người tốt gì, nhưng vẫn không quá ưa thích cách làm cướp đoạt sự tự do của người khác, coi người như nô lệ để mua bán.
Sau khi đợi ròng rã 100 bán nhân bị thủ hạ của Vương Hữu Phúc đưa đến trước mặt thì hắn mới trực tiếp lớn tiếng nói:
- Hiện tại, ta cho các ngươi một lựa chọn, rời khỏi hoặc ở lại.
- Chọn rời khỏi thì bây giờ có thể đi, ta sẽ thả các ngươi tự do.
- Người lựa chọn ở lại, ta có thể bảo đảm an toàn cho các ngươi, cho các ngươi có một nơi sinh hoạt, nhưng các ngươi phải hoàn toàn nghe lệnh của ta.
- Ta cho các ngươi năm phút cân nhắc.
Đã muốn dùng người thì phải dùng người cam lòng giúp mình.
Nếu ép buộc, lúc làm việc cơ bản cũng sẽ không tận tâm, hắn không cần loại người như thế.
Dù sao loại sâu kiến này, ở trong Thần Vực có rất nhiều, hắn cũng không thiếu mấy người này.
Mà sau khi nghe thấy lời của hắn, biểu lộ của tất cả mọi người bao gồm Vương Hữu Phúc đều thay đổi một chút, hiển nhiên bọn hắn không ngờ rằng Lâm Hữu sẽ nói như vậy.
Một trăm bán nhân kia càng rối loạn lên, từng người vừa đã khiếp đảm lại do dự nhìn Lâm Hữu, sợ đây là cạm bẫy do Lâm Hữu bày ra để kiểm tra lòng trung thành của bọn hắn.
Nhưng đối với khát vọng của bản thân, cuối cùng bọn hắn vẫn chiến thắng sợ hãi.
Sau khi do dự, rốt cục cũng có mấy bán nhân chậm rãi lui về phía sau, cẩn thận từng li từng tí rời khỏi đội ngũ.
Thấy Lâm Hữu không ngăn cản bọn hắn, cả đám lập tức vui mừng quá đỗi, quay người bỏ chạy ra xa.
Lâm Hữu nhìn bóng người bọn hắn càng ngày càng xa, hắn cũng không phản ứng chút nào, nhóm bán nhân còn lại cũng tin tưởng lời hắn nói là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận