Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 696: Thực Đáng Tiếc, Cuối Cùng Ngươi Vẫn Không Thể Giữ Ta Lại

Chính là thiên phú chuyên biệt của Thanh Đằng, tăng lên 50% tốc độ khôi phục!
Cộng thêm quân đoàn hoa tinh và Cỏ Đèn Lồng ra sức trị liệu, khó khăn lắm mới chặn được thế công hung mãnh của quân đoàn ác ma.
Song phương đang giằng co không ngớt trong rừng, chiến đấu điên cuồng kịch liệt.
Nấm Yêu Vương và Đại Pháo, binh chủng tấn công tầm xa, suất lĩnh bộ hạ ngăn cách một mảnh rừng rậm dây leo, dốc sức công kích, còn những binh chủng khác phụ trách quấy rầy, chia sẻ áp lực cho Thanh Đằng.
Bên tai không ngừng truyền đến từng hồi rống giận và nổ vang.
- Đáng chết!
Sắc mặt Trương Quan âm trầm, hoàn toàn không lường trước được Lâm Hữu còn có chiêu thức ấy.
Mắt thấy tốc độ tiến lên của quân đoàn Ác Ma quá chậm chạp, ánh mắt hắn ta lập tức phát lạnh, khiến cho ác ma dung nham trực tiếp phát động Ngọn Lửa Ác Ma.
Trong khoảng thời gian ngắn, kỹ năng này có thể độ tăng lên thương tổn hỏa diễm trên diện rộng nhưng cũng có thể gặp phải phản phệ nhất định.
Vốn dĩ Trương Quan không định sử dụng, nhưng hiện giờ hắn ta đã rơi vào tình trạng không dùng không được.
Bởi vì càng chiến đấu, hắn ta càng kinh hoảng, thậm chí còn có một chút sợ hãi.
Tiềm lực do Lâm Hữu bày ra, tuyệt đối là tiềm lực khủng bố nhất mà hắn từng gặp, kể cả con nối dòng của Đại Đế cũng không bằng.
Nếu thật sự để đối phương trưởng thành lên, đừng nói cấp chín, chỉ sợ cấp mười cũng hoàn toàn có thể.
Cấp mười!
Đó là nấc thang mà Trương Quan vô cùng khao khát, nhưng cũng là cấp bậc khiến hắn ta cảm nhận được sợ hãi thật sâu.
Rốt cuộc hắn ta đã gặp phải yêu nghiệt tuyệt thế gì đây?
Không.
Không được.
Tuyệt đối không được cho gia hoả này còn sống trở về.
Nếu không hắn ta cũng cách cái chết không xa.
Nghĩ đến đây, trong mắt Trương Quan lập tức bộc phát ra sát ý lạnh như băng giống như thực chất, hướng thẳng vào Lâm Hữu trong rừng rậm dây leo.
Mà trên người đám Ác Ma Dung Nham đều dấy lên một mảnh hỏa diễm màu đỏ đen, khí thế lại đột nhiên tăng mạnh.
- Dung Nham Thiên Hỏa!
Chỉ nghe Trương Quan hét lớn một tiếng, Ác Ma Dung Nham trên không trung đều hướng hai tay kéo trời, sau đó trên không trung ngưng tụ thành một mảnh khí tức hỏa diễm khủng bố, đang điên cuồng hội tụ cùng một chỗ.
Trong nháy mắt, nhiệt độ cả không trung lên cao, thậm chí còn trở nên vặn vẹo.
Ngay cả thực vật chung quanh, cũng bị khí tức hỏa diễm xâm nhập hóa thành tro bụi, sau đó bốc hơi toàn bộ.
- Phóng!
Âm thanh vừa rơi xuống, khí tức hỏa diễm phát ra một tiếng nổ, đột nhiên bạo phát trên bầu trời, hóa thành mưa lửa dày đặc rơi xuống.
Uy thế khủng bố kia, Lâm Hữu tin chắc rằng nếu trúng chiêu, toàn bộ binh chủng của hắn sẽ bị thương nặng, đến lúc đó sợ rằng không còn cách nào để xoay chuyển tình thế nữa.
Bởi vậy, hắn đâu dám chần chờ, lập tức gọi Hiền Giả Rừng Rậm ra.
- Vô dụng, ngoan ngoãn chịu chết đi!
Từ xa xa truyền đến tiếng cười điên cuồng đầy lạnh lẽo của Trương Quan, hình như hắn cực kỳ tự tin vì đã biết trước uy lực của một kích này.
Mà sự thật cũng đúng là như thế.
Một kích Dung Nham Thiên Hỏa của Trương Quan được phát động dưới điệu kiện được đạo cụ hiếm gia trì, đồng thời lại có hiệu quả bí bảo tăng phúc, kể cả lãnh chúa cấp chín danh tiếng lâu năm cũng không dám đón đỡ chính diện.
Nhưng hôm nay Lâm Hữu đã bị hắn ta vây chết, không muốn đón đỡ cũng khó.
Một trận chiến này, vẫn là hắn thắng.
Dù thiên phú của đối phương yêu nghiệt thì như thế nào?
Cuối cùng còn không phải lụi tàn trên tay hắn?
Con hào sâu giữa lãnh chúa cấp tám và cấp chín, không phải dễ dàng có thể vượt qua như vậy.
- Cái gì?!
Đột nhiên, vẻ mặt đắc ý của Trương Quan đọng lại, cứng ngắc.
Hắn ta nhìn thấy gì?
Một cây cổ thụ cao lớn với vận lý huyền bí vờn quanh người, bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Lâm Hữu, đứng sừng sững giữa đám binh chủng khác.
Vận lý kia mang tới cho hắn ta cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến hai mắt hắn ta đột nhiên trừng lớn.
Lực lượng quy tắc!
Thứ vờn quanh trên người cổ thụ kia lại là sức mạnh quy tắc!
Điều này sao có thể!
Trong lòng Trương Quan vô cùng hoảng sợ.
Lực lượng quy tắc chính là lực lượng chỉ có cấp mười mới có thể điều khiển.
Tại sao trên người binh chủng của một lãnh chúa cấp tám lại có thể tản ra khí tức quy tắc nồng đậm như thế?
Chẳng lẽ nó đã đạt tới cấp mười?
Không!
Tuyệt đối không thể!
Nhất định là ảo giác của hắn ta!
Mà nhưng vào lúc này, Hiền Giả Rừng Rậm đột nhiên phát động Lĩnh Vực Hòa Bình.
Một cỗ dao động vô hình lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, trực tiếp bao phủ phạm vi một km.
Trong nháy mắt Dung Nham Thiên Hỏa vốn đang mãnh liệt vô cùng chạm vào phạm vi của Lĩnh Vực Hòa Bình, tất cả đều tắt ngấm.
Thậm chí toàn bộ oan hồn do Ác Ma Giam Hồn phóng ra, cũng tiêu tán, chỉ trong chớp mắt, cả không trung không còn một mống.
Vẻ mặt Trương Quan đầy rung động, hắn ta nhìn cả khoảng không trống rỗng mà toàn thân ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Đây là năng lực gì?
Chỉ phát động một cái đã trực tiếp biến tất cả công kích của hắn ta thành hư vô?
Thế nhưng Lâm Hữu căn bản không cho hắn thời gian nghĩ nhiều.
Đợi cho mười giây đi qua, Lĩnh Vực Hòa Bình biến mất.
Thời gian nguyền rủa trói hồn trên người Lâm Hữu cũng vừa vặn kết thúc.
Lâm Hữu lấy ra đạo cụ hồi sinh quần thể “Chúng thần Thiên Sứ Cầu Nguyện”, làm sống lại toàn bộ binh chủng đã chết đi.
- Thực đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn không thể giữ ta lại.
Chỉ thấy hắn khẽ cười một tiếng rồi lập tức phát động kỹ năng Truyền Tống Ngẫu Nhiên, thân thể trở nên mơ hồ.
- Không tốt! Mau ngăn hắn lại!
Vẻ mặt Trương Quan biến đổi, cũng phản ứng lại.
Đối phương vội vàng ra lệnh cho một Ác Ma Giam Hồn có hình thể khác với binh chủng khác bên người, muốn bổ sung nguyền rủa.
Lâm Hữu yên lặng nhìn Ác Ma Giam Hồn đặc biệt kia.
Nếu hắn đoán đúng, chắc binh chủng kia đã chuyển hóa thành binh chủng anh hùng, khó trách lại có được năng lực nguyền rủa cường đại như thế.
Nhưng tới bây giờ đối phương mới phản ứng lại, đã quá muộn rồi.
Lâm Hữu vung bàn tay to lên, triệu hồi tất cả binh chủng quay về lãnh địa, mà thân thể hắn cũng “Bá” một cái, theo sát đó biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận