Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 709: Thành Công Săn Giết Lãnh Chúa Cấp Chín

Ác Ma Dung Nham đang bay, bị đông thành tượng băng trong nháy mắt.
- Cái gì?
Thậm chí Trương Quan cũng chưa kịp phản ứng lại, cả người đã cùng với tượng băng ác ma nhanh chóng rớt xuống, một lần nữa rơi vào bên trong rừng rậm.
Đúng vậy!
Đúng là hiệu quả bị động từ bộ sáo trang cấp mười của Lâm Hữu, có thể đóng băng địch nhân 3 giây!
Mà đám Gai Gỗ kia do hắn phát động kỹ năng chủ động bên trên Vòng Tay Sương Linh, dùng lực lượng quy tắc đánh ra.
Tuy dùng cho binh chủng hệ lửa sẽ khiến thời gian duy trì ngắn lại một chút nhưng vậy là đủ rồi.
- Linh Tịch!
Lâm Hữu hét lớn một tiếng, Linh Tịch bên người lập tức giơ Pháp Trượng Tử La Lan lên cao, phát động Bụi Gai Quấn Quanh, loại kỹ năng có thời gian thi pháp nhanh nhất, trực tiếp cuốn lấy Trương Quan đang từ trên không trung rơi xuống, không để cho đối phương có cơ hội triệu hồi binh chủng cứu viện.
Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm bên kia thấy vậy, lập tức tinh thần đại chấn.
- Mau! Bám trụ chúng nó!
Hai người không chút do dự, lập tức chuyển hoán sách lược tiến công, khiến cho binh chủng bên mình dây dưa với đám ác ma, sáng tạo cơ hội cho Lâm Hữu.
Cùng lúc đó, Lâm Hữu vận chuyển sức mạnh quy tắc, lại phát động Rít Gào Dã Man.
Khí thế của tất cả binh chủng lại tăng lên, rốt cục trở thành cọng rơm cuối cùng ép chết đại quân ác ma, hoàn toàn công phá phòng tuyến của chúng.
- Không!!
Trương Quan kinh hoàng hô to, trong nháy mắt sắc mặt hắn ta đã trở thành trắng bệch,
Thế nhưng, nghênh đón đối phương chính là một cỗ tinh thần dao động vô hình, hung hăng đánh sâu vào trong óc, khiến cho đại não kẻ này trống rỗng.
Bành!
Hoa lửa nổ tung ra.
Đại Pháo chờ đợi đã lâu, rốt cục cũng ra tay, một viên đạn nóng cháy lao ra, bắn thẳng lên không trung, xẹt qua rừng rậm tạo thành một đạo tàn ảnh màu đỏ thật dài.
- Phốc!
Âm thanh máu thịt bị xuyên thủng vang lên.
Một đoàn mưa máu đỏ tươi nổ tung trên đầu Trương Quan, trực tiếp xỏ xuyên qua.
Ngắm Bắn Trí Mạng được Rít Gào Dã Man tăng phúc, có uy thế ngập trời, lại cộng thêm rất nhiều điều kiện liên hợp khống chế.
Dù Trương Quan có thực lực rất cao, cũng bị mất mạng trong nháy mắt, hóa thành thi thể té thật mạnh xuống dưới, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, mảng lớn bụi đất bay lên.


Đánh chết lãnh chúa cấp chín, đạt được 900 triệu ma năng, tinh hoa lãnh địa cấp chín x1

Cùng với tiếng nhắc nhở lạnh như băng vang lên, tất cả ác ma đều kêu rên một tiếng, mất mạng tại chỗ, khiến cho cả chiến trường lập tức trở nên yên tĩnh.
- Chết... Chết rồi?
- Thành công rồi?
Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm trừng lớn hai mắt, nhìn khối thi thể xa xa, cùng đám ác ma không ngừng rơi xuống từ trên bầu trời.
Trong lúc nhất thời, bọn họ còn chưa thể hoàn toàn phản ứng lại.
Nhưng lập tức, hai người chấn động tinh thần, lộ ra vẻ kích động mừng rỡ như điên.
Thành công rồi!
Bọn họ thành công giết chết lãnh chúa cấp chín rồi!
Chuyện này y hệt đang nằm mơ vậy, khiến bọn họ thiếu chút nữa đã không thể tin được đây là sự thật.
Ngay cả Lâm Hữu cũng cảm thấy trong lòng một mảnh hoảng hốt, ngơ ngác nhìn thi thể Trương Quan.
Trải qua nhiều ngày chuẩn bị và lên kế hoạch như vậy, cuối cùng hắn cũng thành công giải quyết họa lớn tâm phúc này, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.
- Hô ——
Thở ra một ngụm trọc khí, cả người như trút được gánh nặng, hắn ngã ngồi trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt.
May mắn.
Trên người Trương Quan không còn vật bảo mệnh khác nữa.
Bằng không nếu đối phương liều chết một lần, kết quả sẽ khó mà đoán được.
Cũng may có Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm ở một bên hỗ trợ, sáng tạo cho hắn cơ hội chém giết tuyệt hảo.
Lấy thân phận cấp tám, chém giết cấp chín.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tuyệt đối nổ ra một mảnh oanh động.
- Thế nào? Vẫn ổn chứ?
Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm đã đi tới.
- Ừm, bên các ngươi thì sao?
Lâm Hữu ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Bởi vì Tư Đồ Kiếm LUÔN chỉ huy phía sau, cho nên thoạt nhìn đối phương chỉ có chút chật vật mà thôi, không có gì đáng trở ngại.
So với Tư Đồ Kiếm, Nghiêm Liệt thê thảm hơn.
Trên người khắp nơi đều là miệng vết thương, máu tươi nhiễm hồng vạt áo, theo cánh tay không ngừng nhỏ xuống dưới.
Gia hoả này... Rõ ràng chỉ giúp hắn một chuyện mà thôi, lại còn liều mạng như vậy.
Lâm Hữu không nhiều lời vô nghĩa, lập tức gọi tới một đống lớn binh chủng trị liệu cho đối phương.
- Nể mặt ta liều mạng như vậy, thêm ba mươi bộ trang bị, thế nào?
Nghiêm Liệt nhếch miệng cười nói, không thèm để ý tới thương tích trên người mình.
- Được rồi, cho ngươi năm mươi bộ cũng được.
Đã thành như vậy, còn nhớ thương trang bị, lập tức chọc cười Lâm Hữu.
Sau đó hắn suy nghĩ một chút, ấn mở giao diện giao dịch, phân biệt chia cho hai người mỗi người 300 triệu ma năng.
- Đây là?
Tư Đồ Kiếm nghi hoặc nhìn hắn.
- Giết tên kia nhận được, vừa vặn mỗi người 300 triệu, đều nhận lấy đi.
- Nhiều như vậy?
Tư Đồ Kiếm kinh ngạc nói.
- Ha ha, ta sẽ không khách khí với ngươi.
Nghiêm Liệt trực tiếp thu ma năng.
Một hồi chiến đấu, thu hoạch 300 triệu ma năng, tốc độ kiếm tiền còn nhanh hơn cướp bóc.
Quả nhiên của cải thuộc về lãnh chúa cấp chín, không giống người thường.
Điều đáng tiếc duy nhất, chính là không gian cá nhân của Trương Quan không tuôn ra thứ gì.
Quy tắc của thế giới này hố như vậy đó, ngoại trừ số ít vật phẩm đặc biệt.
Về cơ bản, khi đánh chết lãnh chúa chỉ có thể đạt được thứ cơ sở nhất là ma năng và tinh hoa lãnh địa, còn có mảnh vỡ Thần cách nữa.
Những thứ khác, toàn bộ bị sung công.
Bằng không lấy thân phận một lãnh chúa cấp chín như Trương Quan, ít nhất trên người cũng sẽ có mấy chục, trên trăm viên tinh hoa lãnh địa cấp tám.
Nếu nhận được những thứ đó, tuyệt đối là một khoản kếch xù với bọn họ.
- Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi, dường như chiến đấu vừa rồi đã dẫn lãnh chúa khác tới.
Tư Đồ Kiếm thu ma năng, ánh mắt ngưng trọng nhìn quanh bốn phía.
Trong mơ hồ, đã có thể nghe được một đợt tiếng vang như có người đang nhanh chóng tới đây.
- Đúng, đi về trước nói sau.
Lâm Hữu cũng nghe được động tĩnh, không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, hắn vội vàng đứng dậy triệu tập binh chủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận