Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1145: Trở Về.

Tất cả đều không ngoại lệ. Bọn hắn đều không thể thu hoạch được tình báo chi tiết có liên quan đến chuyện lần này.
Thật giống như giới Nguyên Sát cố ý giấu giếm chuyện này, cũng không có bao nhiêu tin tức tương quan truyền ra.
Một chút người ngửi được mùi không bình thường thì lựa chọn tạm thời quan sát, dự định trước điều tra rõ ràng lại nói.
Một vài người khác thì không quan tâm, cảm thấy đây là cơ hội của bọn hắn.
Dù sao đã bị giới Nguyên Sát nhanh chân đến trước một lần thì bọn hắn đương nhiên sẽ không thể nào lại trơ mắt nhìn thần cách bị người của những giới vực khác cướp đi được.
Cho nên một số người lại bắt đầu hành động trong bóng tối, cẩn thận điều tra động tĩnh của Lâm Hữu, chờ đợi hắn lần nữa rời khỏi giới vực.
Ở một bên khác....
Lâm Hữu đi cùng hai vị Đại Đế là Long Uyên và Thánh Diệu, rất nhanh đã trở lại biên cảnh Chủ Thành gần đó.
Bởi vì Đại Đế Long Uyên còn có việc nên phải về lãnh địa, nói một tiếng là trực tiếp rời khỏi.
Có thể nói là đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, lộ ra vô cùng thần bí.
Đợi đến khi chi còn lại hai người Lâm Hữu và Thánh Diệu thì Đại Đế Thánh Diệu mới thấp giọng nhắc nhở nói:
- Hôm nay, ngươi giết lãnh chúa cấp 11bên phía giới Nguyên Sát, bọn hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sau khi ra ngoài nhớ phải cẩn thận một chút.
- Vâng, ta hiểu rồi.
Lâm Hữu nghiêm túc gật đầu.
Trận chiến đấu hôm nay làm cho hắn rõ ràng nhận thức được chênh lệch giữa mình và những lãnh chúa đỉnh tiêm kia lớn cỡ nào.
Nếu không phải hắn sớm đã chuẩn bị đủ thứ thì chỉ sợ sớm đã táng thân dưới sự vây công của mấy lãnh chúa kia rồi, chớ nói chi là đợi được nhóm Đại Đế chạy đến.
Có thể nói phàm là thiếu một thứ thì hôm nay hắn đều phải chết ở đó.
Nhất là Pháp Tắc Thời Gian, đây tuyệt đối đưa đến tác dụng cực kỳ quan trọng, cũng là mấu chốt giúp hắn bộc phát chém giết lãnh chúa hệ Máy Móc.
- Tốt, bên phía không gian thứ cấp còn có chút việc, ta cũng nên đi, tự ngươi về lãnh địa trước đi.
Bàn giao chuyện xong, Thánh Diệu cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, dù sao thì mỗi người đều có bí mật của mình.
Hơn nữa tốc độ phát triển của Lâm Hữu còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn.
Không chỉ một mình chém giết một người dưới sự vây công của năm người cấp 11 của đối phương mà còn thành công cướp được thần cách, làm cho hắn cũng không nhịn được có chút kinh ngạc, cũng triệt để yên tâm.
Không cho Lâm Hữu cơ hội đáp lại, hắn đã trực tiếp xé mở không gian biến mất tại chỗ.
Chuyện làm cho Lâm Hữu muốn hỏi tin tức liên quan tới Đại Đế Trường Phong cũng nháy mắt thất bại, đành phải kinh ngạc nhìn phương hướng hắn biến mất.
- Được rồi, sau khi có cơ hội sẽ hỏi sau vậy.
Lâm Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, lại tiếp tục đuổi trở về phía biên cảnh chủ thành.
Cuối cùng, sau khi lướt qua tường thành, hắn đã thấy được anh em Nghiêm Liệt đang lo lắng chờ ở chỗ cửa thành.
- Lâm Hữu! Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi chứ!
Nghiêm Liệt thấy Lâm Hữu xuất hiện, vừa khôi phục một chút thương thế lập tức chấn động tinh thần, vội vàng nghênh đón.
- Yên tâm đi, ta không dễ chết như vậy đâu.
Lâm Hữu mỉm cười nói.
Thật ra thì lúc này, thương thế của hắn cũng không tốt hơn Nghiêm Liệt, có lẽ cần một quãng thời gian rất dài nữa mới có thể khôi phục.
Nhưng vì không để cái tên này suy nghĩ lung tung, hắn vội nói:
- Lần này vận khí của ta không tệ, trùng hợp gặp được Đại Đế của giới vực chúng ta đi ngang qua, nên được mấy ngài ấy tương trợ cứu giúp.
- Đại Đế cứu ngươi?
Ánh mắt Nghiêm Liệt sáng lên, cuối cùng thở nhẹ một hơi.
Nếu như lần này Lâm Hữu chết vì cứu hắn thì sợ rằng hắn sẽ áy náy cả một đời.
May mắn kết quả xấu nhất cũng không xuất hiện, làm cho trái tim của anh em hai người cũng thoáng rơi xuống, cũng không có cảm nhận được khí tức của Lâm Hữu đã yếu ớt hơn nhiều.
- Cảm ơn!
Nghiêm Liệt trịnh trọng nói.
- Lâm đại ca, cám ơn ngài đã cứu chúng ta.
Nghiêm Nhu lần nữa khom người cảm ơn Lâm Hữu.
- Được rồi, lại không phải chuyện lớn gì.
Lâm Hữu không quan trọng khoát tay nói:
- Nếu muốn cảm ơn thì đi cảm ơn Tư Đồ đi, hắn đã vì ngươi mà không tiếc đi cầu Đại Đế Trường Phong hỗ trợ.
- Đi cầu Đại Đế Trường Phong?
Nghiêm Liệt biến sắc, lông mày lập tức nhíu lại:
- Cái tên này, không phải ta đã nói hắn không cần để ý ta rồi mà?
Mặc dù ngoài miệng Nghiêm Liệt oán trách, nhưng lại có thể nghe được một tia cảm động từ trong đó.
Có một huynh đệ tốt có thể hi sinh vì mình như vậy, cho dù là ai thì cũng sẽ cảm động.
Nhưng hắn cũng chưa quên ân tình của Lâm Hữu, nghiêm túc nói:
- Những lời khác ta không nói nhiều, nếu sau này có chuyện gì thì cứ gọi ta, cái mạng của Nghiêm Liệt ta chính là của ngươi!
- Những chuyện này chờ ngươi chữa khỏi vết thương rồi nói sau, ta cũng nên trở về thông báo tin tức cho Tư Đồ, bây giờ, hắn vẫn còn đang chờ ở trong lãnh địa của ta.
- Được, chúng ta đi trước, hôm nào lại đến lãnh địa của ngươi cảm ơn.
Nghiêm Liệt cũng không phải loại người thích dây dưa, nói xong thì lập tức mang theo Nghiêm Nhu cùng rời khỏi, trở về lãnh địa của mình.
Sau khi, Lâm Hữu nhìn bọn hắn rời khỏi, cũng không ở lại lâu, lắc mình một cái đã xuất hiện ở trên quảng trường dịch chuyển, trực tiếp dịch chuyển về lãnh địa.
Sau khi tìm được Tư Đồ Kiếm, hắn nói lại tình huống đại khái với hắn.
Sau khi biết được huynh muội Nghiêm Liệt bình an trở về thì Tư Đồ Kiếm lúc đầu còn lo lắng không thôi lập tức mừng rỡ, liên tục xác nhận ba lần mới bằng lòng tin tưởng.
Chỉ có điều khi nghe thấy chuyện này có liên quan đến Đại Đế Trường Phong thì hắn lại nháy mắt yên lặng.
- Ngươi nói là, người kia cũng xuất hiện à?
Vẻ mặt của Tư Đồ Kiếm lạnh lùng nói, so với vừa rồi quả thật giống như hai người.
- Đúng vậy.
Lâm Hữu khẽ gật đầu, đáp.
- Ta cảm thấy có thể ngài ấy không hề lãnh khốc vô tình giống như ngươi nghĩ, có lẽ giữa các ngươi có hiểu lầm gì đó?
- Tuyệt đối không thể!
Tư Đồ Kiếm trực tiếp đánh gãy lời nói của Lâm Hữu, trong mắt xuất hiện từng đầu tơ máu:
- Ta vô cùng rõ ràng lão ta là hạng người gì, chắc chắn chỉ là giả mù sa mưa đóng vai người tốt mà thôi, lão ta để ý nhất chính là hư danh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận