Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 377: Thập Phương Các

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ trực tiếp đi vào bên trong cửa hàng.
- Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi khách nhân muốn mua thứ gì?
Đại khái là khách hàng ít hơn, cho nên Lâm Hữu vừa vào cửa, đã có một người bán hàng trẻ tuổi lập tức đi lên tiếp đón.
Trong điếm mặt còn có mấy khách đang đi dạo, nhưng bọn họ sẽ quay đầu lại nhìn Lâm Hữu liếc mắt một cái, sẽ thu lại ánh mắt tiếp tục chọn lựa bảo vật.
Bên trong cửa hàng thật im ắng, cũng nhỏ hơn Vạn Bảo Lâu rất nhiều, thậm chí còn có chút lỗi thời cũ kỹ.
Nhưng nơi này được quét dọn thật sạch sẽ, không có một chút bụi nào.
Lâm Hữu nhìn chung quanh một vòng rồi nói:
- Ta muốn gặp chưởng quầy của các ngươi một chút, có việc cần thương lượng, không biết có tiện hay không?
- Muốn gặp chưởng quầy của chúng ta? Vậy mời ngài chờ một chút, ta lập tức đi thông báo.
Cùng một lời nói nhưng nhận được câu trả lời hoàn toàn khác biệt.
Tiểu nhị kia vừa đáp lại một tiếng đã vội vàng xoay người rời khỏi và đi vào bên trong hậu đường ngay cạnh cửa hàng.
Lại một lát sau, từ bên trong truyền đến một đợt tiếng bước chân hỗn loạn.
- Khách nhân, là ngươi nói muốn gặp ta?
Người xuất hiện, là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn chừng bốn, năm mươi tuổi.
Khuôn mặt hắn sâu sắc, biểu cảm chín chắn, vừa thấy đã biết đối phương là một người cực kỳ giỏi giang.
Chẳng qua trong hai mắt lại ánh lên một mảnh ưu sầu không cách nào xóa nhòa được, khiến cho cả người đối phương trở nên tối tăm hơn không ít.
- Là ta đây, ngươi chính là chưởng quầy của cửa hàng này?
Lâm Hữu vừa trả lời vừa đánh giá đối phương.
Người này có tu vi cấp tám, hơn nữa còn là tu luyện giả.
Loại tu vi như vậy ở bên trong phiến thánh vực này không tính là cao, thậm chí còn có chút thấp.
Thế nhưng đối phương có thể mở một cửa hàng bên trên con đường trung tâm này, tuy chỉ là một vị trí góc đường, nhưng cũng đủ để nói lên phía sau lưng người nọ có thế lực chống đỡ. Phát hiện này cũng khiến hắn yên tâm hơn không ít.
Mà cùng lúc hắn đánh giá chưởng quầy, chưởng quầy cũng đang âm thầm đánh giá hắn.
Chẳng qua lúc đối phương nhìn thấy hắn chỉ có cấp bảy, lại hơi hơi kinh ngạc một chút rồi nói thẳng:
- Đúng vậy, ta chính là Lục Chấn Hưng, chưởng quầy của Thập Phương Các, khách nhân tìm ta có chuyện gì?
- Nơi này không tiện, nếu không chúng ta qua một nơi khác nói chuyện?
Lâm Hữu nhìn thoáng qua mấy khách nhân bên trong cửa hàng.
Lục Chấn Hưng hiểu ý của hắn, mỉm cười:
- Được rồi, xin mời khách nhân theo ta tới hậu đường một chuyến.
Nói xong, hắn trực tiếp bày ra một thủ thế mời, sau đó trực tiếp đi vào bên trong.
Lâm Hữu theo sát đằng sau, cùng hắn xuyên qua hậu viện, đi vào phòng khách bên trong hậu đường rồi ngồi xuống.
Đợi cho đến khi tiểu nhị bưng trà lên lui xuống, Lâm Hữu mới đi thẳng vào vấn đề:
- Kỳ thật ta tìm chưởng quầy, là muốn hỏi một chút gặp Thập Phương Các của các ngươi có tính toán thu mua lượng lớn trang bị hay không?
- Trang bị?
Mặt Lục Chấn Hưng nhuốm đầy nghi hoặc.
- Đúng, chính là trang bị, hơn nữa đều là trang bị cấp tám trở lên, nếu các ngươi cần, ta còn có thể hỗ trợ tạo ra trang bị cấp chín, thậm chí cả cấp mười.
- Ngươi nói cái gì? Trang bị cấp mười?
Lục Chấn Hưng chấn động tâm thần, hắn trực tiếp đứng bật dậy.
Trang bị cấp mười chính là sản phẩm phải do thợ rèn cấp bậc Tượng Thánh mới có thể tạo ra.
Hơn nữa quá trình chế tạo cực kỳ phức tạp, chu kỳ chế tạo quá mức dài lâu, cơ hồ mỗi khi xuất hiện một kiện, đều bị các đại lãnh chúa, các tu luyện giả mạnh mẽ và các thế lực tranh đoạt.
Thậm chí có người còn chịu cung cấp tài liệu lại chi một số tiền lớn, tới tận nơi xin Tượng Thánh hỗ trợ, chỉ vì cầu được một kiện trang bị cấp mười mà thôi.
Vậy mà giờ Lâm Hữu lại nói, mình có thể hỗ trợ tạo ra trang bị cấp bậc này? Hắn làm sao dám tin tưởng?
Nhưng nhìn thấy bộ dáng tự tin của Lâm Hữu, hắn lại không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, vừa nghi hoặc vừa bất ngờ.
Nếu Lâm Hữu thật sự có thể cung cấp cho hắn trang bị cấp mười vậy thì với hắn, thậm chí với cả Thập Phương Các, đây tuyệt đối là một cơ hội quật khởi ngàn năm một thuở!
- Ngươi xác định... Ngươi thật sự có thể tạo ra trang bị cấp mười?
Âm thanh của hắn cũng trở nên run rẩy.
- Xác định.
Lâm Hữu tự tin gật đầu.
Về điểm này, hắn đã xác nhận với Mạch Cách n rồi.
Mạch Cách n có Chùy Lôi Thần trong tay, trình độ rèn đã sớm vượt qua cấp bậc Tượng Thánh, tạo ra trang bị cấp mười hoàn toàn không thành vấn đề.
Duy nhất có chuyện khiến hắn nhức cả trứng, chính là đến lúc đó chỉ sợ tên Mạch Cách n kia sẽ trổ công phu sư tử ngoạm, đòi hắn một đống lương thực lớn khiến hắn không thể từ chối.
Ai… Muốn nuôi sống một đám người thật quá khó khăn mà.
Hiện giờ đang là giai đoạn thành Hoàng Sa mở rộng dân cư, cũng là khi mấu chốt dẫn tới lương thực khan hiếm.
Xem ra lần này sau khi hắn trở về, phải nhanh chóng tăng lớn cường độ gieo trồng lương thực, thuận tiện cũng thương lượng một chút với Mạch Cách n, xem có thể kéo dài thêm một ít thời gian hay không.
Hoặc hắn có thể kiếm thêm chút ma năng mua lương thực sống sót qua khoảng thời gian này lại nói sau.
Má ý tưởng đó chỉ mới chợt lóe lên trong đầu Lâm Hữu mà thôi.
Sau đó, hắn đột nhiên phản ứng lại rồi bổ sung một câu:
- À, đúng rồi, đám trang bị của ta đều do Người Lùn hỗ trợ tạo ra, cam đam tuyệt đối về phẩm chất.
Oanh! Lục Chấn Hưng chấn động tâm thần, đôi mắt chợt trừng lớn lên.
Người Lùn!
Lại là trang bị do Người Lùn tạo ra!
Nói cách khác, thủ hạ của thanh niên trước mắt hắn là Tượng Thánh thuộc Người Lùn nhất tộc?
Điều này sao có thể!
Người đó chính là tồn tại mà cấp mười nhìn thấy cũng phải nhường nhịn ba phần, làm sao chịu trở thành thuộc hạ cống hiến cho một lãnh chúa cấp bảy?
Chẳng lẽ phía sau thanh niên này còn có thế lực lớn đến mức khủng bố chống đỡ lưng?
Chắc là đúng rồi.
Nếu không ngoại trừ cách giải thích này, hắn thật sự không nghĩ ra chuyện gì càng hợp lý hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận