Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 865: Va Chạm Kịch Liệt

Đám thực vật ùn ùn như thác đổ, còn có đầy trời dây leo, đều bùng nổ, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả khu vực, khiến cho đám lãnh chúa xung quanh khác sợ hãi vô cùng, không nhịn được bị bên này hấp dẫn.
- Xé nát chúng nó.
Thanh niên kia nheo mắt, hơn một ngàn binh chủng cấp lãnh chúa trống rỗng xuất hiện, sau đó y chang như lúc ở trong đế quốc Cơ Giới, binh chủng của đối phương hóa thành tàn ảnh màu đen bắn thẳng tới.
- Bá!
Móng vuốt sắc bén xẹt qua không khí làm xuất hiện mấy lưỡi đao không khí, giống như cả không gian cũng bị chúng nó cắt nát.
Nhưng quân đoàn cổ thụ được Thanh Cương cầm đầu lại không sợ chút nào, một đám đều phát động kỹ năng Hoá Cứng vỏ cây, bên trên thân thể cao lớn bốc lên một mảnh lục mang thâm trầm,
Phanh ——
Va chạm kịch liệt, vang vọng đôi tai.
Quân đoàn cổ thụ đồng loạt bị đẩy lui mấy bước, trên người xuất hiện từng vết nứt dữ tợn.
Hung Thú Hỗn Độn lại một cái xoay người giữa không trung, rơi xuống trên mặt đất rồi trượt đi mất mét.
- Ừm?
Thanh niên kia nao nao, có chút ngoài ý muốn, tựa như không ngờ Lâm Hữu đã phát triển đến trình độ có thể ngăn cản được công kích của mình.
Nhưng không đợi kẻ này nghĩ nhiều, dây leo đã ùn ùn xuyên qua dãy trước rồi dán sát mặt đất nhanh chóng lan tràn về phía Hung Thú Hỗn Độn của đối phương.
Đám binh chủng viễn trình khác lại bùng nổ khai hỏa, mảng lớn công kích từ bốn phương tám hướng ầm ầm rơi xuống.
Hư Hóa!
Bỗng nhiên, thân thể những Hung Thú Hỗn Độn kia hóa thành hư ảnh, biến mất tại chỗ.
Lâm Hữu chỉ cảm thấy bóng tối chợt lóe trước mắt, hơn một ngàn con Hung Thú Hỗn Độn đã thuấn di đến phía sau binh chủng viễn trình của hắn, móng vuốt bén nhọn cắt ngang qua.
- Phanh!
Lại là một tiếng va chạm kịch liệt.
Rêu Cộng Sinh trên người những binh chủng viễn trình kia, trực tiếp phát động hiệu quả bí bảo Bỏ Hết Vào Một Giỏ, chuyển hóa toàn bộ thuộc tính thành thể chất, đón đỡ một kích trí mệnh này.
Giây tiếp theo.
Từng sợi dây leo to lớn lao khỏi từ mặt đất, xỏ xuyên qua thân thể mấy con Hung Thú Hỗn Độn.
Nhưng điều khiến cho Lâm Hữu không nghĩ tới chính là hắn chưa kịp vui vẻ, mấy con Hung Thú Hỗn Độn kia lại biến mất, đã thuấn di trở lại bên người thanh niên con ngươi đen, gần như đòn công kích của Thanh Đằng chỉ khiến sát khí trên người chúng nó yếu đi khá nhiều thôi.
Sức mạnh sinh mệnh thật mạnh!
Lâm Hữu kinh hãi không thôi.
Vốn tưởng thực lực của mình đã tăng lên rất nhanh, không nghĩ tới đối phương cũng không yếu hơn bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với lần đầu gặp mặt.
Chẳng lẽ người này được trái tim dơ bẩn kia tăng phúc?
Dù là gì hắn cũng không dám sơ suất.
Mắt thấy đối phương lại phát động kỹ năng Hư Hóa biến mất tại chỗ, từng tấm lá chắn hàn băng nhanh chóng xuất hiện ở bốn phía.
Quả nhiên không ngoài dự kiến.
Hai con Hung Thú Hỗn Độn đã xuất hiện ở phía sau hắn, móng vuốt được rót vào khí tức hung sát hung hăng gọt qua đầu hắn.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang kịch liệt, lá chắn hàn băng theo đó mà nát vụn, nổ tung thành một luồng hàn khí khủng bố, đóng băng Hung Thú Hỗn Độn phản ứng không kịp tại chỗ.
Ngay sau đó, Linh Tịch và Đại Pháo sớm đã chờ thật lâu, cùng ra tay trong nháy mắt.
Hoa lửa nổ tung, hai luồng công kích sắc bén bắn nhanh tới, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu hung thú.
- Ngao ——
Hung thú nọ gào lên một tiếng thảm thiết, cũng vì không chịu nổi công kích dũng mãnh này mà té trên mặt đất, hóa thành một đám khí tức hỗn độn tiêu tán giữa không trung.
Cùng lúc đó, phía sau thanh niên con ngươi đen có ba đường hàn mang xuất hiện, đánh thẳng về nơi yếu hại của đối phương.
- Ken két!
Một tiếng va chạm vang lên.
Tựa như thanh niên có con ngươi đen kia đã sớm dự đoán được mình sẽ bị đánh lén, chỉ thấy thân thể kẻ này vặn vẹo một đợt, đã tránh được một kích tuyệt sát từ phía Vô Ảnh và hai phân thân của nó.
Mà giây tiếp theo sau khi kẻ này tránh đi, trên người hai Hung Thú Hỗn Độn cấp anh hùng bên cạnh đối phương trực tiếp bùng nổ hắc quang, một trái một phải, cùng duỗi ra móng vuốt cắt qua không khí xung quanh Vô Ảnh biến mọi việc đều thành mảnh nhỏ.
Rõ ràng là kỹ năng thứ ba của chúng nó, Hư Không Trảm!
- Trở về!
Lâm Hữu khẩn cấp la lên, lệnh cho Vô Ảnh lui lại.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ nghe ầm vang một tiếng, ngay lập tức, chi dưới của Vô Ảnh đã bị hư không cắn nát, như tấm vải rách bay ngược ra sau.
Vô Ảnh là binh chủng loại hình thích khách, thể chất vẫn quá thấp, may mắn Thanh Cương đứng ở hàng đầu tiên phản ứng đúng lúc, xông lên ngăn cản trước người nó.
Lại trực tiếp phát động Trường Trọng Lực, tập trung lên hai con Hung Thú Hỗn Độn cấp anh hùng nọ khiến thế tiến công ngừng lại tại đó.
Tiếp theo lượng lớn dây leo mạnh xuất hiện, kéo Vô Ảnh về phía sau, để quân đoàn hoa tinh tiến hành trị liệu khẩn cấp.
Gần như chỉ một đợt giao phong ngắn ngủi, hai bên đều bị thiệt hại, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.
Mà binh chủng khác đều đang triền đấu kịch liệt mỗi một góc, điên cuồng tấn công lẫn nhau.
Khí thế bức người và cảnh tượng hỗn loạn ấy, lập tức khiến cho đám lãnh chúa đang chiến đấu ở hai bên trừng lớn con mắt, vô cùng rung động.
- Thực lực thật khủng khiếp!
- Lại có thể đánh tới loại trình độ này, bọn họ còn là lãnh chúa cấp chín sao?
- Sợ là những lão quái vật kia cũng chỉ làm được tới mức này thôi?
- Sao từ trước tới nay ta chưa nghe nói tới hai người kia?
Từng tiếng kinh hô vang lên, bọn họ cũng bị khung cảnh chiến đấu của hai người này trấn trụ, vội vàng mang theo binh chủng rời xa, không dám tới gần chút nào, sợ sẽ bị cuốn vào trong đó.
Mà sau khi Lâm Hữu và thanh niên có con ngươi đen kia giao phong vài lần, binh chủng hai bên đều chịu tổn thất, chẳng ai làm gì được ai.
Mắt thấy thế cục rơi vào trạng thái giằng co, rốt cuộc sắc mặt thanh niên kia cũng trầm xuống, tất cả Hung Thú Hỗn Độn nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành tàn ảnh nhanh chóng tụ tập lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận