Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1239: Bạch Lâm Tuyết.

Quả nhiên không hổ là thế giới cao cấp hơn, vừa tới đã gặp nhiều cấp 10 như vậy, cường giả cấp 10 trở lên sợ là nhiều vô số kể.
Chuyện này làm cho Lâm Hữu càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lựa chọn trước tạm thời che giấu.
Sự thật chứng minh.
Quyết định của hắn là đúng đắn.
Ngay khi hắn xuyên qua con đường Thông Thiên tiến vào Thần Vực thì ở trong một tòa thành nào đó ở Thần Vực có mấy bóng người khí thế cực kỳ khủng bố đang vây quanh ở một kết pháp trận to lớn nối lấy trời đất, nhăn mày nhìn chăm chú cánh cửa vàng óng ở trung ương pháp trận.
- Vẫn chưa tìm được hạch tâm thế giới à?
Vẻ mặt lão giả dẫn đầu thâm trầm, hỏi người bên cạnh.
Vẻ mặt mấy người bên cạnh giật mình, lập tức phủ phục trả lời:
- Hồi đại nhân, tất cả người hạ giới xuyên qua con đường Thông Thiên trong khoảng thời gian này đều bị bắt, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của hạch tâm thế giới.
Nói xong, hắn ta còn nhìn thoáng qua từng thi thể bị rút khô Linh Hồn nằm bên cạnh.
Lão giả nghe vậy, vẻ mặt lập tức trầm xuống:
- Rác rưởi! Ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong, còn có tên phế vật Ma Thiên kia cũng giống vậy, ta còn nuôi mấy người các ngươi để làm gì?
Âm thanh vừa dứt, một khí tức khủng bố bộc phát, vài tiếng phanh phanh lại vang lên, đè sấp tất cả mọi người nằm rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Mắt thấy sắp bị cỗ khí thế này ép thành thịt nát, một người trong đó lập tức gian nan lên tiếng:
- Đại nhân, vừa rồi Linh Hồn của không gian kia đã bắt đầu sụp đổ, có không ít Linh Hồn hạ giới bị loạn lưu cuốn đi, ta nghĩ chắc là hạch tâm thế giới… Đang ở trong đó.
- Vậy còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian đi tìm cho ta, không tìm thấy thì đừng trở về!
- Còn có, lại tăng thêm nhân thủ tìm kiếm nơi hạ lạc của Đoạn Trường Phong, tuyệt không thể để dư nghiệt bên cạnh hắn còn sống sót!
Lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này lão ta mới thu hồi uy áp, phất tay áo rời khỏi.
Một lúc lâu sau, mấy người mới từ dưới đất bò dậy, liếc mắt nhìn nhau, cũng không tiếp tục dừng lại, nhao nhao tản ra, phái người tìm kiếm tung tích của hạch tâm thế giới.
Một ngày này, một góc Thần Vực bắt đầu rơi vào trong một mảnh rung chuyển kịch liệt.
- Ngươi thật là binh chủng của ta à?
Trên đường rời khỏi quảng trường, vẻ mặt Bạch Lâm Tuyết bứt rứt đánh giá Lâm Hữu.
- Đúng vậy, ta chính là binh chủng của ngươi.
Lâm Hữu mặt không đỏ, tim không đập nhanh trực tiếp đáp lại, đồng thời âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này, vị trí của hắn là một thành thị tương đối xa xôi.
Thành thị rất lớn, phiến đá chi chít xếp thành đường xá, thông đến từng phương hướng khác nhau, cửa hàng xung quanh càng rực rỡ muôn màu, tiếng rao hàng không ngừng vang lên.
Bên cạnh còn có một dòng sông chảy qua, liên tục từ ngoài thành kéo dài đến một mảnh rừng rậm hoang dã mênh mông vô bờ ngoài trấn, có tường thành bị trọng binh trấn giữ ngăn cách.
Nơi chân trời xa xa, mơ hồ có thể thấy được một tòa tháp cao đứng vững giữa trời đất, cách nơi này không biết bao xa.
Rất nhiều đội ngũ cưỡi tọa kỵ mặc trang phục mạo hiểm giả chạy qua, đi về phía ngoài thành thị, xem ra cực kỳ náo nhiệt.
Lâm Hữu thử Dịch Chuyển Không Gian nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở.


Cấp bậc chưa đủ, không thể sử dụng kỹ năng.

Quả nhiên, cấp độ thế giới tăng lên đã làm cho rất nhiều năng lực của hắn ở trong đại lục Vạn Giới cũng không có cách nào sử dụng.
Không gian thế giới này vững chắc hơn Vạn Giới không biết gấp bao nhiêu lần, dựa vào thực lực của hắn bây giờ căn bản không thể phá nổi.
Thậm chí trừ Pháp Tắc Thời Gian ra thì hắn cũng không có cách nào điều động các loại kỹ năng binh chủng khác, xem ra cần phải mau chóng tìm một chỗ tìm hiểu tình huống ở đây mới được.
Mà ngay khi hắn chuẩn bị bình tĩnh lại tinh thần bước vào Vũ Trụ Bản Nguyên xem thay đổi thế nào thì âm thanh của Bạch Lâm Tuyết lại lần nữa truyền đến.
- Ngươi không cần lừa ta, ta biết ngươi không phải binh chủng, mà là một người sống sờ sờ.
Âm thanh vừa dứt, bước chân của Lâm Hữu cũng dừng lại.
Hắn quay đầu lại, phát hiện đối phương đang dùng vẻ mặt kiên định nhìn chăm chú vào hắn, thật giống như đột nhiên biến thành người khác, không còn vẻ nhát gan vừa rồi.
Đối mặt với ánh mắt kiên định của cô, Lâm Hữu yên lặng hồi lâu, vẫn thở dài một tiếng:
- Nếu ngươi đã biết thì vì sao còn muốn giúp ta giấu những người kia?
Hắn nhìn ra được, đây là một cô nương vô cùng thông minh.
Tuy tính tình của cô có chút yếu đuối nhưng lại có một tâm tính trầm ổn không phải người thường có thể có được.
Bởi vì cô có thể nhìn ra mình không phải binh chủng của cô, nhưng cô lại không trực tiếp vạch trần mà giúp hắn nói dối, sau đó lại đợi rời khỏi quảng trường mới ngả bài với hắn, trong lúc vô hình giúp hắn một đại ân.
Nhưng làm cho hắn vạn lần không ngờ là nghe được lời của hắn, Bạch Lâm Tuyết bỗng nhiên nắm chặt góc áo, cắn chặt môi.
- Mới vừa rồi là nghi thức thức tỉnh của ta, nếu như bị bọn hắn biết ta triệu hoán ra không phải binh chủng thì cha ta nhất định sẽ vô cùng khổ sở, ta như vậy có phải là thức tỉnh thất bại rồi hay không?
Nói xong, nước mắt to như hạt đậu lại từ trên gương mặt trắng nõn của cô trượt xuống, thân thể bắt đầu khẽ run lên.
Lâm Hữu yên lặng không nói.
Vừa rồi hắn đã chú ý tới, nghi thức thức tỉnh chắc là cùng loại với nghi thức thức tỉnh năng lực của lãnh chúa, dùng để kiểm tra xem một người có tiềm lực trở thành lãnh chúa hay không, đồng thời còn sẽ quyết định binh chủng ban đầu của mình là cái gì.
Bọn hắn trở thành lãnh chúa là bởi vì hệ thống tự động phân phối, sau đó đưa tất cả nhưng người không cách nào trở thành lãnh chúa đến Giới Sinh, cho nên mới trực tiếp nhảy qua quá trình thức tỉnh.
Nói như vậy mình xuất hiện xem như phá hư nghi thức thức tỉnh của đối phương, làm cho cô không có cách nào trở thành lãnh chúa, triệu hoán binh chủng ban đầu của mình.
Chuyện này không khác gì cắt đứt tiền đồ của người ta.
Nhưng cho dù là như vậy, đối phương vẫn cố giả bộ trấn định đi ra ngoài, giúp hắn giấu giếm thân phận, thậm chí nét mặt oán hận hắn cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận