Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 558: Thanh Phương, Hỏa Phượng Nhất Tộc

Dĩ nhiên là hiệu quả không thể so sánh được với trang bị cấp mười.
Nhưng vẫn hơn trang bị cấp chín bình thường, còn nhiều ra một đặc tính, xem như một trang bị cực kỳ không tồi.
Nhưng Lâm Hữu lựa chọn nó vì thuộc tính băng mà thôi.
Có như vậy, vòng cổ hệ băng cấp mười của hắn cũng có thể giấu giếm người khác.
Dù hắn vận dụng sức mạnh quy tắc phát động kỹ năng, cũng có thể khiến người ta nghĩ lầm là đặc tính thêm vào của vũ khí, quả thực hoàn mỹ.
Hơn nữa, chuôi đại đao hệ băng này rất tương xứng với vòng cổ hệ băng của hắn, dưới trạng thái đầy đủ có thể giảm tốc 22%, còn phát động hiệu ứng đóng băng.
Tuy chỉ có 1 giây, nhưng ở khi mấu chốt lại có thể phát huy hiệu quả không tưởng được.
- Đi thôi, chúng ta cũng đi qua.
Lâm Hữu đeo đại đao trên lưng trực tiếp mang theo binh chủng đi về phía chân Mộ Kiếm.
Mà lãnh chúa khác sau khi hiểu được quy tắc Mộ Kiếm, cũng xông vào, tranh nhau đi lên đài cao.
- Đều cút ngay! Cho ta đến trước!
- Rõ ràng là ta tới trước, muốn chết không?
- Ha ha, các ngươi cứ từ từ tranh, ta lên trước rồi.

Chỉ có năm phương hướng cầu thang đi lên đài cao Mộ Kiếm.
Nói cách khác, chỉ có thể đồng thời cho năm người tiến hành khiêu chiến.
Chờ đến khi những người khác bại trận, hoặc buông tha cho, những người khác mới có thể đi lên.
Chuyện này tạo thành nhóm lãnh chúa điên cuồng tranh đoạt, bọn họ đều muốn mình là người thứ nhất đi lên khiêu chiến.
Có người thậm chí còn trực tiếp vung tay đánh nhau ở bên ngoài đài cao, đảo mắt một cái đã loạn thành một đoàn.
Không ngờ, lúc này trên đài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.
Ngô Dũng vừa đi lên tầng thứ hai đếm ngược, đã bị một bóng dáng cầm trường kiếm trong tay nhẹ nhàng đánh bay, còn phun ra một ngụm tiên huyết trên không trung.
- Phanh!
Ngô Dũng đụng thật mạnh vào lá chắn nơi biên giới đài cao, trên mặt tràn ngập không cam lòng.
Nhưng nhìn thấy bóng dáng cầm kiếm đang bắn nhanh về phía mình, hắn ta đành phải bỏ quyền khiêu chiến, bá một cái biến mất ở bên trên đài cao.
Mà bóng dáng phóng khoáng kia cũng tiêu tán theo, trường kiếm lại một lần nữa trở lại trung ương đài cao, giống như cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Im lặng!
Trong nháy mắt cả bốn phía Mộ Kiếm trở nên im phăng phắc.
Ngô Dũng có thực lực dũng mãnh như thế, đã bị đánh bại?
Thậm chí còn chưa thể lên tới tầng cuối cùng!
………..
- Ừng ực...
Mọi người không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, rốt cục cũng chịu ngừng tranh đấu.
Thực lực của Ngô Dũng rất nổi tiếng vang vọng đến giới vực khác, rất nhiều người đều từng nghe nói tới.
Ngay cả thực lực như vậy cũng không thể đi lên tầng cao nhất, có thể thấy được độ khó của di tích này cao nhường nào.
Hơn nữa vừa rồi rất nhiều người cũng chú ý tới.
Không phải Ngô Dũng bị nghiền áp về thuộc tính mà đánh không lại, trên thực tế lại thua về ý thức chiến đấu!
Anh hồn ở tầng càng cao, ý thức chiến đấu lại càng mạnh, thậm chí có thể so với lão tướng anh dũng mười năm trên chiến trường, giết vô số kẻ địch.
Trong khi sức chiến đấu của lãnh chúa lại dựa toàn bộ vào binh chủng, về cơ bản rất ít ra tay, làm sao có thể chiến thắng tồn tại như vậy?
Lập tức có không ít lãnh chúa thực lực không bằng Ngô Dũng vội vàng tự giác lùi lại, tính toán bỏ qua khiêu chiến.
Đương nhiên, cũng có bộ phận rất tự tin với thực lực của chính mình, hoặc muốn thử xem sao, nương theo cơ hội này trực tiếp đứng lên đài cao không người, bắt đầu tiến hành khiêu chiến.
Nhưng kỳ quái chính là không một ai dám đi lên phương hướng mà Ngô Dũng vừa khiêu chiến kia, khiến đài cao này xuất hiện một chỗ trống.
Lâm Hữu đứng bên dưới cẩn thận quan sát, phát hiện tuy rằng di tích này tên là Mộ Kiếm, nhưng vũ khí bên trên lại có đủ loại.
Đao, kiếm, thương, kích, chuy, cung, tiên... Cái gì cần có đều có.
Mà Anh Hồn trên đài cao Ngô Dũng mới khiêu chiến tới tầng thứ hai đếm ngược kia lại sử dụng kiếm.
Chuyện này cũng chẳng có gì.
Nguyên nhân khiến lãnh chúa khác không dám đặt chân, vì vũ khí bên trên tầng cuối cùng kia, rõ ràng là một thanh đại đao tản ra huyết quang nồng đậm, vừa nhìn đã biết vũ khí này từng uống qua vô số máu tươi.
Không cần hỏi cũng biết ý thức chiến đấu khi còn sống của chủ nhân vũ khí này dũng mãnh cỡ nào, ít nhất cũng khủng bố hơn nhiều so với những vũ khí phương hướng khác, không ai dám dễ dàng trêu chọc.
Chuyện này lại có lợi cho Lâm Hữu.
Hắn nhìn những phương hướng khác đang có một đống người đứng chờ, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào tầng dưới chót trên đài cao không người này.
Hành động này, lập tức hấp dẫn ánh mắt không ít người, trên mặt bọn họ đầy kinh ngạc.
- Thật sự có người dám đi lên?
- Chẳng lẽ vừa rồi hắn không thấy? Phương hướng kia, ngay cả Ngô Dũng cũng khiêu chiến thất bại.
- Phỏng chừng lại là một tên tự cho là rất mạnh, tự đại cuồng vọng đi.
- Ta dám cược, hắn đến tầng thứ chín đã bị oanh xuống dưới.
- Tầng thứ chín? Xem tình hình kiểu này, có thể lên tới tầng thứ tám là tốt lắm rồi!
- Đừng nói nữa, các ngươi mau nhìn bên kia! Hình như là Thanh Phượng đại lục Thú Thần?
- Moá nó! Đúng là hắn, sao cả hắn cũng đến đây?
Rất đột nhiên, trong đám người vang lên mảng lớn kinh hô.
Lâm Hữu vừa đi lên đài cao, lập tức bị ánh mắt bọn họ hấp dẫn nhìn qua, hướng về phía đài cao khiêu chiến khác. Nơi ấy vừa xuất hiện một nam nhân tóc hồng với hỏa diễm vờn quanh.
Nhìn kỹ, đối phương lại là lãnh chúa thuộc Hỏa Phượng nhất tộc, từ nhỏ đã có năng lực điều khiển lửa.
Trước kia, Lâm Hữu đã từng nghe về chủng tộc này.
Bọn họ có chút tương tự như Bán Long Nhân có huyết mạch Long tộc, được xếp vào phạm trù loại Hình Người và Người Thú.
Xem như một trong số rất ít những chủng tộc có được ưu thế từ tiên thiên.
Nhưng chỗ thiếu hụt chính là, số lượng lãnh chúa thuộc chủng tộc này rất ít, năng lực sinh sản cũng bình thường.
Trong khi nói về phương diện này, nhân tộc vượt xa nhiều lắm.
Lâm Hữu không nghĩ tới, mình sẽ gặp chủng tộc thưa thớt này ở nơi đây, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Hơn nữa thực lực Thanh Phượng này cũng không yếu, đứng thứ ba trên Bảng Ma Năng cao hơn hắn mấy vị trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận