Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1053: Lê Kha Thua! Ban Thưởng.

Thế nhưng giây tiếp theo, Vương Hiên đã đi vào trước mặt hắn, hai mắt trợn lên.
Đôi mắt vốn không hề bận tâm kia lại bỗng nhiên hóa thành một đôi mắt kép ( giống mắt con kiến, mắt chuồn chuồn) đầy quỷ dị, một hư ảnh hắc giao thật lớn đột nhiên xuất hiện ở phía sau. Đối phương chăm chú nhìn xuống Lê Kha từ trên cao, trong mắt tản ra từng vòng sóng gợn quỷ dị.
Đúng là Hắc Giao Phệ Hồn, một loại giao long có cùng nguồn gốc với huyết giao của Vương Đồ!
Hai anh em bọn hắn một theo tinh thần, một theo lực lượng, tất cả đều thức tỉnh dị năng huyết thống Giao Long, năng lực còn khủng bố hơn người dị năng bình thường.
Dưới luồng dao động tinh thần phô thiên cái địa bao phủ, con mắt của Vương Hiên và Lê Kha đều trở nên hoảng hốt, tựa như cả hai đang tiến hành đối kháng kịch liệt trong ảo cảnh tinh thần.
Có thể nhìn thấy được điểm này từ dấu hiệu trên trán toát ra mồ hôi của hai người bọn hắn, nhất là Vương Hiên.
Hiển nhiên hắn ta không ngờ thực lực của Lê Kha rõ ràng yếu hơn hắn ta nhiều như vậy, lại có thể ngăn cản áp bách tinh thần của hắn ta.
Vương Hiên lập tức chau mày, dần dần điều động tất cả lực lượng của Hắc Giao Phệ Hồn phía sau, khiến cho không khí bốn phía đều biến thành một mảnh vặn vẹo.
Cuối cùng Lê Kha cũng không chống đỡ được, từng chút một thoát ra khỏi áo cảnh đối kháng với Vương Hiên, rồi há mồm to thở hổn hển.
Không ai biết bọn hắn đã trải qua những gì ở trong ảo cảnh.
Nhưng căn cứ theo biểu hiện của hai người, hiển nhiên là Lê Kha đã rơi xuống hạ phong, dù sao thực lực của hai bên cũng chênh lệch quá lớn còn đi theo cùng một phương hướng lực lượng.
- Ta nhận thua!
Lê Kha giơ cánh tay lên cao, trực tiếp hô lên ba chữ khiến cho mọi người kinh ngạc.
Tính cách của hắn vốn khéo đưa đẩy cho nên chuyển hướng cực kỳ đột ngột cũng là bình thường. Về cơ bản, hắn không cho rằng nên vì chút thể diện mà ném bỏ cái mạng của mình.
Bất cứ khi nào cảm thấy không ổn, lập tức nhận thua.
Sau đó Lê Kha được một chùm sáng bao vây, trực tiếp truyền tống trở lại trên khán đài, lập tức làm tất cả ồ lên một mảnh.
Ngay cả người có thực lực mạnh như Lê Kha cũng thua.
Có thể hiểu dị năng tinh thần Vương Hiên này khủng bố tới cỡ nào, sợ là đã tiếp cận những cường giả hệ Tinh Thần đỉnh cấp kia!
- Thế nào? Không sao chứ?
Trên khán đài trận doanh Phản Liên Minh, Lê Kha vừa xuất hiện, Lâm Hữu lập tức đi lên đón.
- Ta không sao, chỉ có chút khó chịu vì gia hỏa kia thôi.
Lê Kha khoát tay, bĩu môi nói.
- Vốn dĩ ta không sợ chút thực lực của hắn, nhưng Hắc Giao Phệ Hồn của hắn lại có năng lực cắn nuốt tinh thần, ta nhất thời không làm gì được nó, đã bị hắn nuốt đi một nửa lực lượng tinh thần.
- Cắn nuốt tinh thần?
Lâm Hữu lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Khó trách ngay cả Lê Kha cũng bị đánh bật khỏi thế trận nhanh như vậy, hoá ra đối phương có được loại năng lực khắc chế hệ Tinh Thần này.
Nói như vậy, Lê Kha coi như thua không oan.
Mà ngay trong lúc hắn đang suy tư, Đại Đế Tương Nguyệt cũng chậm rãi đi tới.
- Thế nào? Thua trận có cảm giác như thế nào? Lúc bình thường ta đã bảo con cứ bình tĩnh tăng thực lực lên không nghe, hiện giờ đã biết sai chưa?
- Mẹ còn không biết xấu hổ mà nói như thế, nếu mẹ cho ta nhiều hơn mấy mảnh nhỏ Thần Cách và mảnh nhỏ quy tắc, con trai của mẹ có thể thua thảm như vậy sao?
Lê Kha nghe được lời nói của Đại Đế Tương Nguyệt, lập tức không chịu trách nhiệm, ngược lại còn mở miệng oán giận nhưng trong oán giận lại mang theo một chút làm nũng của trẻ nhỏ.
Đại Đế Tương Nguyệt cũng không giận vì hắn thua, ngược lại còn nở nụ cười:
- Không thể bỗng chốc cho con nhiều tài nguyên như vậy, ta không muốn con quá mức ỷ lại vào lực lượng bên ngoài. Chỉ có từng bước một quen thuộc lực lượng của chính mình, mới có thể phát huy nó đến trình độ lớn nhất.
- Tựa như chiến đấu vừa rồi, nếu con cẩn thận một chút, không bị hắn cắn nuốt tinh thần, ít nhất hoàn toàn có thể giữ vững trình độ bất phân thắng bại. Đừng cả ngày nghĩ tới chuyện dựa vào ngoại lực để giành được thắng lợi.
- Lỡ như có một ngày mẹ mất đi, ai sẽ cho con phần lực lượng này?
Đại Đế Tương Nguyệt làm một người mẹ, hiển nhiên cực kỳ quan tâm tới chuyện dạy dỗ Lê Kha, cũng không dùng chuyện thắng bại này để luận đúng sai.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến bà không trực tiếp dùng lượng lớn tài nguyên, khiến Lê Kha trực tiếp lên cấp mười đỉnh phong thậm chí là cấp mười một.
Nếu làm vậy, chỉ khiến hắn đơn thuần dựa vào lực lượng, mà không quan tâm tới năng lực điều khiển sức mạnh của bản thân.
Dù lên tới cấp cao cũng chỉ trở thành tài nguyên để những người khác thăng lên, hoặc là đá kê chân mà thôi.
- Vâng.
Hiển nhiên Lê Kha cũng biết đạo lý này, hắn chỉ lên tiếng một câi, khí thế lập tức hạ xuống.
Nhưng ngay lúc ấy, một mảnh nhỏ Thần cách tản ra luồng sáng bảy màu đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
- Cầm đi, đây là khen thưởng cho biểu hiện vừa rồi của con.
Đại Đế Tương Nguyệt cất giọng dịu dàng nói.
Lê Kha vốn đã ỉu xìu, con mắt lập tức sáng lên.
- Cám ơn mẹ!
Hắn kích động nhìn thoáng qua Đại Đế Tương Nguyệt, lập tức tiếp nhận mảnh nhỏ Thần cách, trực tiếp bắt đầu hấp thu ở trên đài.
Bên trên mảnh nhỏ Thần cách kia phát ra tia sáng chói mắt, lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người bên cạnh đi tới, trong lòng bọn hắn vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Ngay cả Lâm Hữu ngồi một bên, cũng âm thầm líu lưỡi, sau đó ca thán người với người đúng là khác biệt.
Dù sao bảy mảnh nhỏ Thần cách trong tay hắn, gần như đều phải trải qua quá trình vào sinh ra tử liều mạng mới đạt được, không thể nào so sánh với phú nhị đại nhà người ta.
Nhưng hắn cũng biết những lời Đại Đế Tương Nguyệt vừa nói rất đúng.
Dù có lực lượng mạnh hơn cũng phải do chính mình có thể điều khiển nó mới được.
Một đường hắn đi tới tuy rằng phải trả giá rất nhiều nhưng cùng với trả giá, bản thân hắn cũng đang không ngừng phát triển, ít nhất cũng hơn những kẻ hiếu thắng có thể thoải mái đạt được tài nguyên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận