Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 431: Đây Tuyệt Đối Là Trải Nghiệm Chưa Từng Có Trong Đời Bọn Họ

Không ngờ sau khi trải qua loại tình huống này, hắn lại nghiện làm thuyền trưởng, cảm giác điều khiển phi thuyền thật không tồi.
Không bao lâu sau, túi khí đã được thổi căng, phi thuyền từ từ bay lên không trung.
Thân tàu bên dưới cũng được nó kéo lên, dần dần rời khỏi mặt đất, hòa nhập vào bầu trời.
Đám người Tiết Trường Quý đứng trên boong tàu, kích động đến mức khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt không ngừng xuyên thấu qua mép thuyền nhìn ra phía ngoài.
Xem mặt đất dần dần rời xa, cả rhành Hoàng Sa vốn ở xa xôi cùng với những bóng người nhỏ xíu đang không ngừng di chuyển bên trong lại dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Đây tuyệt đối là trải nghiệm chưa từng có trong đời bọn họ.
- Xuất phát!
Cứ như vậy, cùng với một tiếng hét lớn của Lâm Hữu, phi thuyền đột nhiên gia tốc, bay vút ra ngoài, hướng về phía sa mạc.
Bóng dáng khổng lồ gào thét lao qua, lập tức dẫn tới nhóm cư dân lãnh địa trong và ngoài thành Hoàng Sa đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Mà dưới sự khống chế của Lâm Hữu, Phi Thuyền Ma Năng trực tiếp xẹt qua rừng rậm, bay vào chỗ sâu trong sa mạc.
………..
Ngoài dự đoán của Lâm Hữu, Phi Thuyền Ma Năng bay cực kỳ vững vàng, không chút xóc nảy.
Hơn nữa tốc độ cũng cực kỳ nhanh, chỉ chốc lát sau bọn họ đã đến phía trên một khe nứt lớn trong sa mạc, dần dần còn có thể nhìn thấy một ít ma thú đang chạy vội bên dưới và một ít ma thú phi hành.
Nhưng Lâm Hữu cũng không lo lắng sẽ bị chúng nó công kích.
Bởi vì ở bốn phía phi thuyền, có người tu luyện cấp bảy tùy thời đề phòng, còn có thực vật loại hình rồng và Linh Tịch dẫn dắt nhóm yêu tinh đi theo hộ tống, tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Từ Trung, ngươi mang theo vài người ghi chép địa hình, hướng gió, hoàn cảnh ven đường một chút. Đến lúc đó cần phải nghiên cứu ra một tuyến đường an toàn, về sau chuyện này giao cho ngươi tới xử lý, cố gắng khai quật thêm một ít nhân tài trên phương diện này.
Lâm Hữu nói với Từ Trung trên boong tàu nói.
- Tuân mệnh!
Từ Trung chấn động tinh thần. Hắn không ngờ Lâm Hữu sẽ giao nhiệm vụ nặng nề như vậy cho mình xử lý, lập tức trở nên kích động không thôi.
Hắn chỉ chuẩn bị đơn giản một phen, sau đó mang theo vài người tản ra bốn phía phi thuyền, bắt đầu ghi chép tin tức ven đường, thật ra tin tức chủ yếu cần ghi chép lại vẫn là vành đai gió và sào huyệt ma thú, có thể trực tiếp tránh đi đương nhiên là tốt nhất, nếu không thể tránh đi thì sẽ phái người quét sạch, tránh đến lúc di chuyển lại gặp phải ma thú tập kích.
Về phần đám ma thú biết bay rải rác này, chỉ cần phái thêm mấy tu luyện giả cấp bảy ở trên thuyền, sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Dù sao hiện giờ ma thú cấp cao nhất trong sa mạc chỉ là cấp bảy mà thôi.
Cứ như vậy sau khi bọn họ phi hành vững vàng một đoạn thời gian, di xuyên qua tầng mây, Lâm Hữu đã đặt tay lên tay phanh tăng tốc, dần dần kéo nó lên.
Tiếp theo trang bị đẩy mạnh cũng phát ra một tiếng nổ vang “Oanh”, phun ra hỏa diễm mãnh liệt, khiến cho tốc độ phi thuyền nhanh chóng tăng lên.
Cứ như vậy, thân tàu thật lớn của Phi Thuyền Ma Năng kia, gào thét lao qua bầu trời phía trên sa mạc, tốc độ cũng dần dần đạt tới mức lớn nhất 288 km/h.
Lúc này, Lâm Hữu đã chú ý thấy, khi bay với tốc độ cao nhất, ma năng sẽ tiêu tốn gấp hai lần bình thường.
Nhưng hiện tại, chút tiêu hao ấy chẳng là gì với hắn.
Đi xong một chuyến này, những gì hắn kiếm lại được không biết sẽ gấp bao nhiêu lần, huống chi đến lúc đó hắn còn thu phí sử dụng phi thuyền nữa.
Một chuyến có thể chở hơn trăm người, kể cả khi chỉ thu mỗi người 10 ma năng, cũng kiếm đủ vốn.
Sau đó tiếp tục tính toán phí sử dụng theo từng km, chẳng phải muốn kiếm bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu ma năng ư?
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu tiếp tục chuyên chú điều khiển phi thuyền và xem xét tình hình bốn phía.
Dọc theo đường đi, lại không đụng tới ma thú tập kích.
Nếu ngẫu nhiên gặp phải mấy con, đều bị nhóm binh chủng và mấy người tu luyện giải quyết.
Cứ như vậy một đường gia tốc đi về phía trước, rất nhanh bọn họ đã vượt qua biên cảnh công quốc, bay đến bầu trời thành Hắc Nguyên.
Bởi vì từ lúc tiến vào lãnh thổ công quốc Lưu Hỏa, Lâm Hữu đã gửi tin nhắn cho Chu Mục Viễn, nên lúc phi thuyền xuất hiện cũng không gây ra quá nhiều hỗn loạn.
Dù vậy, khi hắn điều khiển phi thuyền hạ xuống, Chu Mục Viễn và cư dân lãnh địa trong thành Hắc Nguyên cũng bị dọa cho hoảng sợ, tất cả đều chạy ra ngoài thành, đứng xem từ phía xa xa.
- Lâm Hữu, đây là thứ do ngươi làm ra ư?
Lúc này, Chu Mục Viễn cũng giống Lâm Hữu, vừa mới lên cấp bảy, lãnh địa đã mở rộng hơn không ít.
Bên người còn có thêm một binh chủng cấp tám, xem ra gần đây lăn lộn không tồi.
Nhưng nhìn thấy tư thế đám người bên cạnh Lâm Hữu, còn có Phi Thuyền Ma Năng, Chu Mục Viễn vẫn không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Hắn cứ ngỡ rằng, tốc độ phát triển của mình đã khá nhanh.
Nhưng so sánh với Lâm Hữu thì còn kém nhiều lắm, mà căn bản không thể so sánh được, nhất là mấy binh chủng bên cạnh Lâm Hữu, rõ ràng chỉ có cấp bảy thôi nhưng một đám tản ra khí thế không kém gì cấp tám.
Quả thực khủng bố!
- Đúng vậy, hôm nay vừa làm ra, xem như lần đầu tiên thử nghiệm phi thuyền đi, thuận tiện tới thông báo cho ngươi một chút, nhanh chuẩn bị một địa điểm, sau này sẽ cho phi thuyền thương đội dừng đỗ.
Lâm Hữu mỉm cười nói.
Thành Hoàng Sa và thành Hắc Nguyên đã là đồng bọn thông thương trong thời gian dài như vậy, lần này có lợi, hắn đương nhiên sẽ không quên đối phương.
Tuy hắn có thể hợp tác với lãnh chúa có thực lực càng mạnh hơn trong lãnh thổ công quốc Lưu Hỏa, nhưng hợp tác với người quen vẫn yên tâm hơn nhiều.
Chu Mục Viễn đương nhiên cũng biết sức nặng trong lời Lâm Hữu nói.
Hắn nhìn thoáng qua Phi Thuyền Ma Năng ở phía xa xa rồi gật đầu thật mạnh:
- Được, chờ sau khi trở về ta lập tức sắp xếp người đi chuẩn bị, các ngươi chạy từ xa tới, hay là cứ vào trong thành của ta uống chén trà lại đi?
- Cũng được, chúng ta sẽ không khách khí.
Lâm Hữu cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận