Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 438: Nói Rất Hay!

- Rút lui!
Lâm Hữu quyết định thật nhanh, hắn nhảy lên phía sau lưng Sư Tử Nhận Ảnh, phát động kỹ năng Tật Ảnh, hóa thành tàn ảnh xông thẳng qua lỗ thủng vừa xuất hiện, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cả quá trình mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không chút dây dưa lằng nhằng.
Chỉ trong nháy mắt, Sư Tử Nhận Ảnh cũng đã lao khỏi vòng vây, ném đám lãnh chúa kia ở sau người.
Về phần đám Thực Vật khác, đã bị triệu hồi quay về lãnh địa.
Mãi cho đến khi sắp rời khỏi phạm vi cánh đồng cỏ, xác định không có ai đuổi theo, hắn mới dần dần thả chậm tốc độ.
Nhưng ngay lúc đó, một cỗ cảm giác nguy hiểm đột nhiên nảy lên trong lòng Lâm Hữu, khiến sắc mặt hắn biến đổi, căn bản không kịp làm ra phản ứng.
Chỉ thấy mặt đất phía dưới nổ “Ầm vang” một tiếng, trực tiếp nổ bay cả Sư Tử Nhận Ảnh và hắn, thân thể mất thăng bằng trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, tiếng xé gió sắc bén vang lên.
Một mũi tên tản ra uy thế khủng bố, cơ hồ là nổ tung ngay lúc đó, bắn thẳng về phía hắn.
Mà vậy vẫn chưa xong!
Lâm Hữu vừa định tránh đi, đột nhiên trong óc cảm giác như gặp một đòn nghiêm trọng, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, đầu óc là một mảnh hỗn loạn.
Công kích tinh thần!
Lâm Hữu quá sợ hãi.
Ba lần liên kích này phối hợp ăn ý vô cùng, tuyệt đối không phải là một lãnh chúa có thể làm đến.
Nói cách khác, hắn bị một đội ngũ lãnh chúa theo dõi, còn là một đội ngũ lãnh chúa có thực lực cực kỳ mạnh mẽ!
Hắn nào dám nghĩ nhiều, lập tức cắn đầu lưỡi, cưỡng chế ép chính mình tỉnh táo lại, đồng thời bàn tay vung lên liên tiếp, Lá Chắn Trong Suốt tầng tầng lớp lớp xuất hiện bên người, bao vây hắn ở bên trong.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang, Lá Chắn Trong Suốt vang lên từng tiếng vỡ vụn.
Lâm Hữu ở giữa cũng bị dư chấn của nổ mạnh đánh bay ra ngoài. Hắn xoay người một cái đã vững vàng rơi xuống đất, hóa giải nguy cơ lần này ngay trong gang tấc.
- Di? Vậy mà né tránh được?
Từ xa xa, ở phía trên bãi đất ngoài rìa thảo nguyên, hai nam một nữ chậm rãi lộ ra thân hình, kinh ngạc nhìn Lâm Hữu lông tóc không tổn hao gì đứng đó. Bọn họ không nghĩ tới hắn lại nhẹ nhàng tránh thoát công kích liên hợp của bọn họ như vậy.
Cô gái đứng ở giữa còn liếm liếm môi, vẻ mặt đầy quyến rũ nói:
- Không tệ, người đàn ông tuấn tú lại lợi hại như vậy, người ta cũng có chút luyến tiếc, không nỡ giết chết đâu…
Lời nói tràn ngập khiêu khích, kết hợp với vẻ mặt quyến rũ trên gương mặt cô gái kia, gợi lên cảm giác đong đầy khao khát, khiến hai người bên cạnh đều không được nhịn nhíu mày.
- Tô Ngọc Kiều, chúng ta tới nơi này không phải tìm đàn ông cho ngươi.
- Đừng quên chúng ta tới đây làm gì.
- Lạc lạc lạc... Xem hai người nôn nóng chưa kìa, chẳng qua người ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi, ghen tị nhanh như vậy?
Tô Ngọc Kiều ném cho hai người một cái nhìn khiêu khích rồi che miệng cười duyên.
Mà theo cơ hội này, Lâm Hữu cũng thấy rõ bộ dạng ba người, và binh chủng bên người bọn họ, lần lượt là hệ Dã Thú, hệ Thiên Sứ và hệ Ác Ma.
Hơn nữa mỗi người đều có trên trăm binh chủng cấp tám, một đám khí thế bàng bạc, còn cường hãn hơn vài phần so với Trương Hằng, hắn vừa đụng độ, nhất là cô gái mặc hắc y bó sát người kia, người này mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.
Bởi vì tinh thần công kích vừa rồi, do binh chủng Mị Ma bên người đối phương đánh tới.
Nếu không phải hắn có hai mảnh vỡ Thần cách, tinh thần đã được cường hóa, chỉ sợ đã sớm bị đối phương tóm được, có thể thấy thực lực đối phương mạnh tới mức nào.
Mà trong nháy mắt khi hắn rơi xuống đất, bốn phía cũng bắt đầu xuất hiện lượng lớn binh chủng, bao vây hắn ở bên trong, hoàn toàn chặt đứt đường lui.
- Tiểu tử, ngươi là kẻ đả thương Trương Hằng?
Thanh niên hệ Thiên Sứ cầm cây quạt trong tay ánh mắt lạnh nhạt, đứng trên cao nhìn xuống Lâm Hữu.
Giọng điệu khinh miệt nọ, lập tức khiến Lâm Hữu nhíu mày, hai mắt hắn dần dần nheo lại:
- Các ngươi là người đại lục Vô Vọng?
Người này vừa mở miệng, hắn đã đoán được thân phận của đối phương.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới, đối phương lại tìm tới cửa nhanh như vậy, hơn nữa còn trực tiếp đuổi theo hắn.
- Nếu đã biết, vậy ngoan ngoãn giao bảo vật ra đây, chúng ta đỡ phải tự mình ra tay.
Một thanh niên hệ Dã Thú có sắc mặt âm hiểm lạnh lùng khác đó nói ngay sau.
Binh chủng của người này là một loại Nham Giáp Địa Long, trên người che kín từng mảnh lân giáp nho nhỏ màu vàng đất.
Lần nổ mạnh hồi nãy rõ ràng do một tay đối phương tạo ra.
Từ uy lực và khí thế, tuyệt đối mạnh hơn cấp tám bình thường không ít.
Lãnh chúa có thực lực cường đại như thế, lại trực tiếp xuất hiện ba người, đúng là để mắt tới hắn.
Sắc mặt Lâm Hữu ngưng trọng.
Tuy hắn có nắm chắc sẽ chạy thoát, nhưng cũng phải trả giá không ít, nhất là dưới tình huống không biết thủ đoạn của đối phương, một đối ba cực kỳ có hại.
Dù binh chủng vương tộc của hắn có lợi hại hơn nữa, cũng không thể trực tiếp ứng phó với nhiều binh chủng cấp tám cường đại như vậy một lúc, đến lúc đó chỉ sợ ứng phó cực kỳ khó khăn.
Nhưng... Đột nhiên, Lâm Hữu khẽ cười một tiếng.
Hắn tự nhận mình là người cẩn thận, nhưng cũng không phải người sợ phiền phức.
Nếu đối phương đã tìm tới tận cửa, hắn cũng vui lòng chiến một trận!
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu ngẩng cao đầu, sắc mặt hắn ngạo nghễ nhìn về phía ba người.
- Muốn bảo vật trên người ta? Thế phải xem các người có bản lĩnh đó hay không?
Âm thanh vừa rơi xuống, một cỗ khí thế chưa từng có từ trước đến nay, đột nhiên từ trên người hắn bộc phát ra.
Hình như nhóm thực vật bên người cũng cảm nhận được quyết tâm của hắn, bọn chúng không ngừng vặn vẹo thân thể, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
- Ha ha, nói rất hay!
Không ngờ, lúc này một tiếng khen ngợi đột nhiên vang lên từ phía xa xa.
Lâm Hữu và ba người đại lục Vô Vọng đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Chỉ thấy hai bóng dáng với khí thế hùng hồn, đang cưỡi binh chủng gào thét xông tới bên này.
Ánh mắt Lâm Hữu sáng ngời, bởi vì hắn phát hiện ra đối phương cũng là lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy như hắn, giữa bọn họ không cảm nhận được bất kỳ bài xích nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận