Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 595: Thái Tử Lê Kha

Lâm Hữu cũng có chút lo lắng, không biết trận pháp trên quần đảo trôi nổi có thể vượt quá phụ tải hay không, sau đó từ trên bầu trời trực tiếp rơi xuống.
Nếu là người có binh chủng phi hành còn tốt.
Nhưng nếu không có, ví dụ như Nghiêm Liệt, chỉ sợ sẽ ngã theo tư thế chó gặm phân.
- Lâm Hữu?
Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Ngay khi Lâm Hữu đang thầm nói xấu đối phương, Nghiêm Liệt và mấy lãnh chúa khác đang đi tới chỗ hắn.
Hiển nhiên đám người này có cùng mục đích với hắn, đi đào hàng đây.
- Đã lâu không thấy, bạn bè tốt của ngươi đâu? Sao không đi cùng ngươi?
Lâm Hữu tiến lên chào hỏi một câu.
- Ngươi nói Tư Đồ Kiếm sao? Phỏng chừng lúc này hắn còn ở trong lãnh địa chưa chịu rời khỏi đâu.
Nghiêm Liệt bĩu môi.
Hắn cũng không nói nhiều về vấn đề này, chỉ đơn giản giới thiệu mấy đồng bạn bên người một chút, sau đó vẻ mặt tò mò đánh giá Lâm Hữu.
- Nhìn ngươi tí tởn như vậy, chẳng lẽ đã nhặt được bảo bối gì ngon trên chiến trường nên chuẩn bị ra tay ở đây?
- Xem như vậy đi, thuận tiện nhìn trong tay người khác có thứ ta dùng được hay không?
Lâm Hữu cười cười.
- Xem ra ngươi lăn lộn trên chiến trường cũng không tồi nha.
Nghiêm Liệt nhướng mày:
- Tuy rằng ngươi vừa thăng lên cấp tám, nhưng lấy thực lực của ngươi, chắc bị phân phối đến chiến trường xếp hạng trên một chút?
- Coi như vậy, ngươi thì sao?
Lâm Hữu hỏi lại.
- Không sai biệt lắm, ta vừa vặn bị chia vào chiến trường số 100, gặp phải không ít lãnh chúa thực lực mạnh mẽ.
Nghiêm Liệt nhún vai, vẻ mặt thoải mái.
Xem ra người này không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Vừa đột phá hơn một tháng đã tiến vào chiến trường số 100, nội tình thực lực của Nghiêm Liệt này cũng khá mạnh.
Phỏng chừng, bí bảo Thú Huyết Sôi Trào có công lao to lớn trong chuyện nâng cao thực lực của đối phương.
Lãnh chúa bình thường đụng tới loại hán tử lỗ mãng như hắn, cũng không dám đánh bừa.
Lâm Hữu còn muốn hỏi gì nữa.
Nhưng lúc này trong đám người xa xa đột nhiên truyền đến một đợt xôn xao, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nghiêm Liệt nghi hoặc nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy ở trong đám người, một bóng dáng khuôn mặt lạnh lùng ăn mặc đẹp đẽ quý giá, xuất hiện.
Bên người đối phương còn có hai hộ vệ với khí thế dũng mãnh đi theo, bảo vệ người này chặt chẽ.
- Lãnh chúa cấp chín!
Ánh mắt đám người Nghiêm Liệt ngưng đọng lại, hiện lên một tia khiếp sợ.
Có thể khiến lãnh chúa cấp chín làm hộ vệ tùy thân, rốt cuộc người ở giữa kia là thần thánh phương nào?
Chỉ tiếc, vì cách quá xa, lại bị đám người ngăn cản, bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt của đối phương mà thôi.
- Đại khái là đứa con của Đại Đế nào đó? Hoặc chính là người thuộc đại quốc nào đó!
Lâm Hữu thấp giọng suy đoán.
Hắn chẳng có hứng thú quan tâm tới loại người cao cao tại thượng, đi đường cũng thích được vạn chúng chú mục này.
Bởi vậy chỉ tùy tiện liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đến nơi khác nhìn có ai bán quyển trục thăng cấp binh chủng hay không.
Thật không ngờ, trong đám người xa xa, đột nhiên vang lên một tiếng kêu đầy mừng rỡ:
- Hữu ca!
-...
Mặt Lâm Hữu đầy hắc tuyến, hắn cũng nhận ra chủ nhân của âm thanh này.
Chính là Lê Kha, hắn từng gặp trong Chiến Trường Vạn Giới.
Lâm Hữu nhìn qua nơi phát ra âm thanh.
Quả nhiên đã thấy đám người kia tản ra, Lê Kha dưới sự bảo vệ của hai vị lãnh chúa cấp chín, khuôn mặt hồi nãy vẫn còn lạnh lùng thì hiện giờ vẻ mặt đã trở nên mừng rỡ bước nhanh tới chỗ hắn.
- Đó là... Thái tử đế quốc Tương Nguyệt!
Nhìn thấy người tới, Nghiêm Liệt và mấy đồng bạn bên cạnh thầm cả kinh, không dám tin quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hữu.
Phải biết rằng, bên trong lãnh chúa cấp tám cả đại lục, thực lực của thái tử Lê Kha của đế quốc Tương Nguyệt, có thể xếp trong ba người đứng đầu!
Nhân vật như vậy, lại quen biết Lâm Hữu?
Còn gọi hắn là Hữu ca??
Lâm Hữu không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì.
Với lại hắn không có cảm giác gì với thực lực của Lê Kha.
Dù sao trong Chiến Trường Vạn Giới, những người bọn họ gặp được đều là lãnh chúa đứng đầu các giới, không nhìn ra thực lực chênh lệch.
Thấy Lê Kha làm ánh mắt mọi người đều tập trung qua đây, sắc mặt hắn tối sầm, lập tức quay đầu bước đi.
Hắn không thích bị người ta nhìn như xem khỉ.
- Hữu ca, chớ đi, từ từ đợi ta!
Tiếng Lê Kha la lên, đã truyền khắp đài cao trong nháy mắt, lập tức hấp dẫn càng nhiều ánh mắt qua bên này hơn, một đám đều lộ vẻ mặt kinh hãi.
- Ta không nghe lầm chứ? Lê Kha gọi người kia là đại ca?
- Hắn không phải con trai độc nhất của Đại Đế Tương Nguyệt sao? Sao có thể có đại ca?
- Người kia là ai? Sao nhìn có vẻ quen mặt?
- Còn người đeo búa trên lưng ở bên cạnh hắn, hình như là Nghiêm Liệt?
- Moá nó! Đúng rồi.
- Hôm nay có chuyện gì vậy? Một lúc mà xuất hiện nhiều ngưu nhân như vậy.
Nhóm lãnh chúa kinh hô liên tục rồi đứng từ xa xa chỉ trỏ.
Lúc này, Lê Kha cũng đuổi kịp mấy người Lâm Hữu và nở nụ cười cực kỳ vui vẻ:
- Hữu ca, không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy, nhanh như vậy lại gặp nhau rồi.
Lâm Hữu liếc mắt nhìn đối phương:
- Ngươi không ở trong đế đô, chạy tới nơi này làm gì?
- Đến góp vui nha.
Lê Kha không rảnh để suy nghĩ, vội nói:
- Hơn nữa ta nhận được tin tức, nơi này có người đang bán một kiện bảo bối ghê gớm, cho nên mới qua bên này nhìn.
- Bảo bối ghê gớm?
Ánh mắt Lâm Hữu vừa động, nhìn về phía Lê Kha.
- Ừm, ta chỉ nghe người bên dưới nói, hình như là một kiện đạo cụ đoàn chiến quy mô lớn hiếm có cực kỳ lợi hại.
Lê Kha nghiêm túc nói, không chút giấu giếm Lâm Hữu.
- Còn có loại thứ này?
Lần này thì Lâm Hữu không ngồi yên nổi nữa.
Trình độ hiếm có của đạo cụ hiếm, tên cũng như ý nghĩa, là cực kỳ hiếm thấy.
Huống chi còn là đạo cụ đoàn chiến quy mô lớn hiếm.
Nếu hiệu quả của thứ này cường đại, vậy giá trị của nó tuyệt đối không kém Phi Thuyền Ma Năng của hắn.
Thế nhưng, ngay cả đứa con của Đại Đế như Lê Kha này cũng bị hấp dẫn tới, chắc người như hắn khó có thể bắt được thứ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận