Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1041: Thất Gia.

Xem ra cách nói thực lực cá nhân của chiến sĩ gen và người dị năng mạnh hơn lãnh chúa cũng không phải nói mò vô căn cứ.
Nhất là bên trong quần thể chiến sĩ gen và người dị năng còn có rất nhiều người thuộc hệ cường hóa, có thể bộc phát ra thực lực vượt qua đẳng cấp bản thân chỉ trong nháy mắt, xem ra sau này hắn cần phải chú ý một chút mới được.
- Mấy vị, nể mặt ta một chút, dừng tay lại có được không?
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía trên lầu các, cắt ngang hỗn loạn bên trong đại sảnh.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, đã thấy một người đàn ông trung niên ôn tồn lễ độ đang chậm rãi đi xuống từ trên lầu các, quanh thân tản ra một luồng khí tức như có như không, khiến sắc mặt bọn họ bỗng nhiên biến đổi.
Bao gồm cả đại hán gây chuyện kia, cũng lập tức thu tay lại, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.
Cấp mười một!
Người này rõ ràng là một vị cường giả cấp mười một!
- Thất gia, sao ngài lại tới đây?
Đại hán nở nụ cười làm lành đi lên nghênh đón, hoàn toàn không còn chút phách lối nào nữa, quả thực như đã biến thành người khác.
- Vương Đồ, lại là ngươi, lần trước ngươi gây chuyện ở nơi này còn chưa đủ à?
Thất gia từ trên cao nhìn xuống liếc đại hán một cái rồi từ tốn nói.
- Vâng vâng vâng, Thất gia dạy rất đúng, là ta quá vọng động rồi, xin Thất gia thứ tội.
Vương Đồ cúi đầu khom lưng nói.
Thất gia không để ý đến người này, lại nhìn về phía mấy lãnh chúa cấp mười kia, ánh mắt bình tĩnh.
- Thật là không hay, làm phiền nhã hứng của mấy vị, coi như nể mặt bỉ nhân một chút, việc này cứ bỏ qua như vậy, có được không? Để bồi thường, coi như bản điếm miễn phí cả bàn này cho các vị.
Tuy lời nói của người này nghe như đang thương lượng nhưng nghe vào tai vẫn là giọng điệu cao cao tại thượng, thậm chí còn ẩn chứa một chút uy áp không cho phép từ chối, bên cạnh đó, đối phương còn không thèm nhìn qua những người bị liên lụy như Lâm Hữu.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, đối phương đứng về phía Vương Đồ bên kia.
Thậm chí, rất có thể Vương Đồ này có liên quan tới đối phương.
Người này không đơn giản.
Lâm Hữu để cái ghế xuống, âm thầm đánh giá vị Thất gia này.
Mấy lãnh chúa cấp mười kia cũng nhìn ra điều khuất tất trong chuyện này.
Nhưng bọn hắn khiếp sợ thực lực của đối phương, cũng không dám làm lớn chuyện này lên, cuối cùng đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Vương Đồ tràn đầy đắc ý kia, sau đó lại một lần nữa ngồi xuống vị trí của mình, chờ bồi bàn giúp bọn họ sửa sang lại mặt bàn.
Cứ như vậy, một chút mâu thuẫn, bị dập tắt trong vô hình.
Ánh mắt Thất gia bình tĩnh liếc nhìn một vòng mọi người, sau đó lại một lần nữa lên trên lầu, biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại mọi người nghị luận ầm ĩ trong đại sảnh.
- Xem đi, ta đã nói rồi đám gia hoả này đều nhìn không vừa mắt chúng ta.
Lê Kha lập tức thấp giọng nói.
- Đúng vậy.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu:
- Dựa theo tình huống này, sợ là khi chúng ta tham gia vào Đại hội Khởi Nguyên, chắc chắn sẽ bị không ít người nhằm vào.
Phải biết rằng, lần này bọn hắn đến Giới Sinh, còn có trận doanh Phản Liên Minh người của Liên Minh Giới Vực cũng đến đây.
Đến lúc đó ba phe thế lực loạn chiến, chỉ sợ muốn cầm được vị trí trong danh sách tiếp xúc hạt giống thế giới, cũng không quá dễ dàng, huống chi còn là dưới tình huống bị nhiều mặt nhằm vào, càng là khó khăn trùng điệp.
Còn mấy ngày nữa là đại hội khởi nguyên bắt đầu.
Xem ra cần phải nắm chặt thời gian tăng lên thực lực mới được.
Lâm Hữu nghĩ đến đây, cũng không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vội vàng ăn hết đồ trên bàn, rồi dựa theo bảng số phòng trong tay trở về phòng nghỉ ngơi, cũng coi như kết thúc hành trình ba ngày đi đường liên tục.
- Thế nào? Có thăm dò được tin tức về đứa con sinh mệnh không?
Trên tầng cao nhất của khách sạn, một người đàn ông có mấy phần tương tự Thất gia đang ngồi bên cạnh khay trà, nói với Thất gia vừa đi lên lầu các.
- Không có.
Thất gia bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
- Vừa rồi ta phái Vương Đồ gây chuyện ở bên dưới, thuận tiện dò xét một chút khí tức tất cả của mọi người trong bóng tối nhưng không phát hiện loại khí tức mà ngươi nói, lão Bát, ngươi xác định lão tổ tông thật sự đang tìm vị trí của cái gì mà đứa con sinh mệnh kia?
- Thất ca lời này của ngươi là làm sao? Không tin ta ư? Bát đệ đã lừa ngươi bao giờ chưa? Đây chính là tin tức mà vất vả lắm ta mới có được từ chỗ cha đấy.
- Mà đây lại là chuyện mà lão tổ tông tự mình nhắn nhủ, nếu như chúng ta có thể làm tốt trước đám đại ca nhị ca tam tỷ, nhất định sẽ được lão tổ tông thưởng thức, đến lúc đó vị trí thiếu tộc trường cũng không phải là không thể nào.
- Thiếu tộc trưởng!
Tinh mang lóe sáng trong mắt Thất gia, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.
Hắn ta nắm chặt chén trà, chậm rãi đặt lên trà, ánh mắt kiên định.
- Nói không sai, quả thật đây là cơ hội của chúng ta.
- Cho tới nay, mấy người kia luôn dựa vào lớn tuổi mà chèn ép chúng ta. Cũng nên tới lúc để cho bọn hắn biết năng lực làm việc của chúng ta rồi.
- Đương nhiên rồi.
Lão Bát mỉm cười nói:
- Hiện giờ, sản nghiệp ngoại thành đang nằm trên tay chúng ta, chuyện tìm hiểu tin tức, tìm người còn không phải hạ bút thành văn?
- Cũng đúng, thế thì ta đi bố trí đám người phía dưới một chút, ngươi cũng nắm chặt thời gian đi làm chuyện này đi, đoán chừng bắt đầu từ ngày mai sẽ có lượng lớn kẻ ngoại lai chạy đến, tuyệt đối không thể làm lọt bất cứ người nào.
- Yên tâm đi, không cần Thất ca nói ta cũng biết nên làm như thế nào.
Nói xong, hai người đứng dậy lần lượt rời khỏi lầu các, đến những khu vực còn lại trong nội thành giao nhiệm vụ cho đám thủ hạ.
Mà sắc trời bên ngoài, cũng dần dần tối. Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngay sáng sớm ngày thứ hai vừa buông xuống.
Lâm Hữu và Lê Kha đã ăn hết điểm tâm, trả phòng đi ra bên ngoài, chuẩn bị đến trụ sở gần nhất của Thủ Hộ nhất tộc để đăng ký.
- Hữu ca mau nhìn, lại có thật nhiều người từ bên ngoài chạy tới!
Bọn hắn vừa đặt chân lên đường cái bên ngoài, Lê Kha đã chỉ từng bóng người không ngừng bay lượn trên bầu trời rồi hò hét lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận