Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 650: Thoát Chết Trong Gang Tấc

- Thình thịch... Thình thịch...
Tiếng tim đập nặng nề, quanh quẩn bên tai.
Hai mắt đang nhắm chặt của thanh niên đó chậm rãi mở ra, lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Lâm Hữu đang nửa quỳ dưới đất.
- Chúng ta còn có thể gặp lại.
Âm thanh lạnh như băng vừa rơi xuống, cả không gian ầm vang một tiếng nổ, rốt cục cũng hoàn toàn nát vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ tiêu tán giữa không trung.
Các giới Đại Đế nối đuôi nhau xông vào và trực tiếp bị hình ảnh trước mắt làm kinh sợ.
- Đây là…!
- Không tốt! Trái tim dơ bẩn kia thoát khỏi phong ấn!
- Mau ngăn nó lại!
Nhóm Đại Đế trầm giọng hét lớn, uy thế cuồn cuộn khôn cùng đột nhiên bùng nổ, đánh úp về phía thanh niên kia.
Trong nháy mắt, không gian sụp xuống, hóa thành hư không hủy diệt.
Tầm mắt Lâm Hữu quá mơ hồ, hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy thanh niên kia bị trúng phải đòn nghiêm trọng, sau đó bị một cái hắc động thật lớn cắn nuốt, biến mất không thấy.
Tiếp theo trước mắt hắn tối sầm lại, hoàn toàn mất đi tri giác.
Một trận chiến này, hắn đã tiêu hao quá lớn, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là quá sức.
...
Không biết qua bao lâu.
Ngay khi Lâm Hữu tỉnh lại từ trong bóng đêm, hắn phát hiện mình đang nằm trong một cung điện tráng lệ.
Bên cạnh có hai binh chủng hệ Hình Người mặc áo giáp màu vàng đang đứng thẳng, thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt, hình như hắn đã thấy chúng ở đâu rồi.
- Ngươi tỉnh rồi.
Còn không chờ Lâm Hữu nghĩ nhiều, một âm thanh quen thuộ đã truyền đến từ bên ngoài.
Đại Đế Thánh Diệu mang theo mấy người hầu bưng nước thuốc đi vào cung điện.
- Đại Đế?
Trong lòng Lâm Hữu cả kinh, hắn gian nan từ trên giường bò lên.
- Trên người ngươi có thương tích, đừng lộn xộn.
Theo bàn tay của Đại Đế Thánh Diệu vung lên, một cỗ lực lượng vô hình đã bao vây Lâm Hữu, khiến cho hắn dựa vào mép giường ngồi xuống.
Sau đó đối phương phân phó người hầu một tiếng, cuối cùng mới đi tới ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, vừa bắt chéo chân vừa ăn hoa quả trên bàn.
Tính tình lão vẫn thô lỗ hào phóng như trước.
- Thế nào? Cảm giác ổn chứ?
Đại Đế Thánh Diệu thuận miệng hỏi.
- Ừm, đã tốt hơn nhiều, đa tạ Đại Đế cứu mạng.
Nhìn tình hình này, sao Lâm Hữu còn không biết Đại Đế Thánh Diệu cứu hắn? Hắn lập tức cảm kích nói tạ ơn.
- Tiểu tử ngươi, không một ngày nào khiến người ta bớt lo, lần trước chạy đến đại bản doanh đại lục Nguyên Sát còn chưa đủ, lần này cũng dám chạy đến loại địa bàn quái vật này, có phải ngươi đang ngại mạng mình quá dài hay không?
Đại Đế Thánh Diệu làm một miếng cắn mất nửa cây táo, liếc mắt nhìn hắn.
Lâm Hữu cười khổ một tiếng, hắn cũng không muốn mà.
Vốn chỉ tính toán giết nhiều hơn mấy con ma thú lãnh chúa thôi, ai biết sẽ xui xẻo như vậy, cố tình chó ngáp phải ruồi đụng vào loại tồn tại khủng bố này.
Nếu sớm biết như thế, có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng sẽ không gần nơi kia nửa bước.
Nghĩ vậy, hắn không nhịn được hỏi:
- Đại Đế, ta có thể hỏi một chút không? Tới cuối cùng trái tim kia thế nào?
- Nó bỏ chạy rồi.
Đại Đế Thánh Diệu nâng nửa quả táo trong tay lên, mơ hồ không rõ nói, như đang nói về một chuyện râu ria không quan trọng.
Thế nhưng lời đó rơi xuống trong tai Lâm Hữu, lại giống như sấm nổ vang trời.
Chạy?
Thứ khủng bố như vậy đã chạy thoát rồi?
Còn chạy trốn dưới tình huống bị nhiều Đại Đế bao vây như vậy?
Dưới khiếp sợ, thậm chí hắn còn quên không đón lấy chén thuốc được người hầu bên cạnh đưa lên, chỉ luôn hướng ánh mắt không dám tin nhìn Đại Đế Thánh Diệu.
- Nhìn ta làm cái gì? Cũng không phải ta thả cho nó chạy.
Đại Đế Thánh Diệu quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái, khí thế toàn thân khủng bố khôn cùng.
Nhưng đối phương lại không cao cao tại thượng như những Đại Đế khác ngược lại còn cực kỳ kiên nhẫn giải thích:
- Vốn dĩ trái tim dơ bẩn kia đã bị phong ấn trấn áp, nhưng lần này máy móc bạo động đã phá hủy một bộ phận phong ấn cơ bản, mới khiến nó có cơ hội từ bên trong trốn ra ngoài.
- Bảy mươi hai Thiên Ma đâu? Bọn họ không xuất hiện ư?
Lâm Hữu hỏi.
- Bọn họ? Giống như bị cái gì đó ngăn cản không thể phân thân, một đám đồ chơi không đáng tin cậy.
Đại Đế Thánh Diệu chửi nhỏ một tiếng, một ngụm ăn hết nửa quả táo còn lại.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này đúng là tiểu tử ngươi mạng lớn, lại có thể sống sót trong tay thứ kia, một tia sát khí kia là ngươi thả ra cho chúng ta biết phải không?
- Đúng.
Lâm Hữu xấu hổ cười:
- Nếu không làm như vậy, phỏng chừng mạng ta cũng không còn rồi.
- Ha ha, tiểu tử ngươi rất thông minh, có phong phạm của lão tử năm đó.
Đại Đế Thánh Diệu thoải mái cười, hình như tâm trạng không tồi.
Tiếp theo, hai mắt đối phương đột nhiên nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu, cao thấp đánh giá.
- Ta thật không nghĩ tới, mới qua thời gian ngắn như vậy, ngươi đã đạt tới tình trạng này, đúng là ngoài dự đoán của ta. Thế nào, muốn cân nhắc đến chuyện làm con ta hay không? Vừa lúc ta đang thiếu một người thừa kế.
- Hả?
Lâm Hữu trực tiếp sững sờ.
Bị lời nói chuyển hướng quá đột ngột của Đại Đế Thánh Diệu làm kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, trong lúc nhất thời, đại não của hắn còn chưa vòng qua được bước ngoặt đó.
Người thừa kế Đại Đế có thể tùy tiện lựa chọn như vậy?
- Như thế nào? Không muốn?
Đại Đế Thánh Diệu nhướng mày:
- Ngươi đừng xem ta như vậy, hiện giờ ta đã hơn một trăm tuổi, đủ làm ông nội của ngươi đó.
- Không phải, ý của ta là, bình thường không phải người thừa kế Đại Đế đều phải trải qua tầng tầng sàng chọn sao?
- Sàng chọn? Ta không cần thứ trò chơi đấy.
-...
Lâm Hữu yên lặng không nói gì.
Nói thật, hắn vẫn cực kỳ động tâm.
Bởi vì theo hắn biết, trở thành người kế thừa Đại Đế, cơ hồ chính là đạt được một con tàu thông suốt lên tới cấp mười một, thậm chí trong tương lai còn có cơ hội thành Đế!
Đây là tình huống mà vô số lãnh chúa nằm mơ cũng muốn có.
Nếu đổi lại là bất kỳ lãnh chúa cấp chín thậm chí là lãnh chúa cấp mười nào, chỉ sợ tất cả đều lập tức gật đầu, không chút do dự nhận lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận