Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 339: Làn Sóng Di Cư

Đường đường là một tu luyện giả cấp chín, vậy mà bị lãnh chúa đại nhân thu phục rồi?
Nhưng hắn đâu biết rằng.
Lúc này, trong lòng lão giả còn khiếp sợ hơn hắn nhiều, thậm chí có thể nói là rung động tới trình độ không thể nói nên lời.
Bởi vì ngay hồi nãy, lão đã nhìn thấy một cây cổ thụ cả người được lực lượng quy tắc vờn quanh bên trong lãnh địa của Lâm Hữu.
Trình độ nồng đậm của sức mạnh quy tắc kia quả thực là lần đầu tiên lão được chứng kiến, thậm chí còn không yếu hơn cấp mười một chút nào!
Tới mức mà chỉ cần lão đứng gần cây cổ thụ đó một xíu thôi, nhưng lại có cảm giác sự cảm ngộ về lực lượng quy tắc của lão vừa tăng thêm một tia.
Quả thực khủng bố!
Lão dám khẳng định, chỉ cần lão được tu luyện ở nơi này, tuyệt đối có thể tìm hiểu thiên cơ lên tới cấp mười, trong vòng mười năm!
Chuyện này cũng khiến lão hoàn toàn kiên định với quyết tâm phải ở lại bên trong thành Hoàng Sa.
Mà cái giá phải trả chính là, lão nên cống hiến mười năm cho thành Hoàng Sa, hơn nữa còn phải giao ra mệnh cách, để Lâm Hữu nắm giữ.
Đối với tu luyện giả cường đại tự đưa lên tận cửa này, Lâm Hữu tự nhiên là ai đến cũng không từ chối, trực tiếp nhận.
Tuy rằng chỉ có mười năm ngắn ngủi, nhưng với hắn.
Vậy là đủ rồi!
Nghĩ đến đây, hắn nói với Nhạc Đạo Nam, cũng chính là lão giả bên cạnh:
- Nhạc lão, sau này ta giao an nguy của Thành Hoàng Sa cho ngươi, để ý nhiều hơn chút nhé. Cả đám tu luyện giả thuộc hạ của ta nữa, ngươi có thời gian rảnh nhớ qua chỉ điểm bọn họ tu luyện một chút.
- Yên tâm đi, ta sẽ.
Nhạc Đạo Nam nghiêm túc nói.
Trải qua hơn nửa ngày tiếp xúc ngắn ngủi, lão đã cảm nhận được thật sâu sắc về tiềm lực quá lớn ẩn chứa trên người Lâm Hữu, thậm chí trình độ này còn khiến lão kinh hãi.
Kể cả khi chạm mặt với lãnh chúa cấp chín, lão cũng chưa từng có loại cảm giác này.
Chỉ sợ trong tương lai lãnh chúa Thành Hoàng Sa này sẽ là một tồn tại không đơn giản...
Mà Ngụy Cương và mấy thuộc hạ bên cạnh nghe được đối thoại bọn họ, cũng kích động không thôi.
Có thể khiến một tu luyện giả cấp chín tự mình chỉ đạo bọn họ tu luyện, đây không phải cơ hội tùy tiện có được đâu, qua chuyện này, ít nhất cũng có thể bớt cho bọn họ rất nhiều đường vòng.
Cứ như vậy, sau khi trải qua một đoạn nhạc đệm ngoài ý muốn này, bên trong lãnh địa của Lâm Hữu lại có thêm một tu luyện giả cấp chín tọa trấn.
Để tiện cho Nhạc Đạo Nam tu luyện, đồng thời không bị người khác quấy rầy.
Lâm Hữu trực tiếp để Tiết Trường Quý dặn dò thợ xây cho lão ấy một căn phòng trên cây yên tĩnh ở trong rừng rậm ngay cạnh lãnh địa của hắn.
Như vậy lão vừa tu luyện vừa có thể chú ý tới tình hình của thành Hoàng Sa.
- Được rồi, ta còn có việc phải đi về trước, những chuyện còn lại giao cho các ngươi phụ trách.
Lâm Hữu chỉ ném lại một câu rồi trực tiếp làm chưởng quầy phủi tay, mang theo Linh Tịch lại chạy về bên trong lãnh địa.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống.
Hắn đành phải bỏ qua ý định tiếp tục nghiên cứu năng lực Đột Biến, đi vào bàn ăn phía trước Đại Thụ Thế Giới ngồi xuống, vừa ăn bữa tối được cư dân lãnh địa mang tới, vừa tiện tay ấn mở giao diện nói chuyện phiếm xem xét.
- Các anh em, có biện pháp nào để tăng tín ngưỡng lực lên nhanh một chút không? Mỗi ngày chỉ được một chút như vậy, ta đã nôn nóng đến phát khóc lên rồi, biết bao giờ mới lên được cấp bảy?
- Ngươi còn tốt chán, bên trong lãnh địa của ta sắp được 10 ngàn dân rồi thế mà mỗi ngày chỉ được hai điểm thôi, cũng không biết khi nào mới đủ điều kiện thăng cấp.
- Mỗi ngày được hai điểm còn không thỏa mãn ư? Ngày hôm qua tín ngưỡng lực của ta còn không tăng đây này! Ta chỉ tăng thuế thu nhập lên 20% thôi mà, có cần thiết phải hận ta như vậy không?
- Moá nó! 20%? Người anh em ngươi này qua hung ác rồi, lần trước ta tăng lên tới 12%, người trong lãnh địa đã chạy mất một đám, làm ta sợ tới mức ngay trong đêm hôm đó đã sửa lại rồi.
- Chỉ có thể nói ngươi xứng đáng bị vậy thôi...!
Thời điểm nào cũng vậy, cơ bản đều là nhóm lãnh chúa cấp thấp nói chuyện ba cái chuyện không đâu.
Đối với một ít lãnh chúa, một tin tức giá một trăm ma năng, còn không phải mức chi tiêu quá lớn, cho nên vào buổi tối kênh nói chuyện vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Cứ như vậy Lâm Hữu vừa ăn cơm tối vừa hứng thú nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, hoạt động này thật thú vị.
Mãi cho đến đêm khuya, hắn mới tắt bỏ giao diện, quay về phòng nghỉ ngơi.
……….
Thời gian qua thật sự nhanh, đảo mắt một cái lại qua hai ngày.
Trải qua hai ngày thời gian lên men, rốt cục vào buổi sáng ngày thứ ba, thành Hoàng Sa đã nghênh đón một làn sóng dân cư dũng mãnh tràn vào khiến dân cư trong thành tăng vọt.
Lần này, phần lớn dân lưu lạc của thành Hoang Cổ đều đến, đám người ấy không ngừng dũng mãnh tràn vào thành Hoàng Sa.
Sau đó được Tiết Trường Quý và đám quản sự dẫn dắt sắp xếp, tất cả bắt đầu trở nên trật tự, ở lại khu nhà tạm.
Mà chuyện khiến Lâm Hữu ngoài dự đoán chính là làn sóng dân di cư đầu tiên, còn nhiều gấp mấy lần trong kế hoạch của hắn
Mới qua nửa ngày thời gian, đã có chừng 20 ngàn người tới, nhưng làn sóng này vẫn chưa dừng ở đó, lượng dân cư vẫn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tiếp tục gia tăng, làm cho bên ngoài thành Hoàng Sa cũng trở nên náo nhiệt.
May mắn Lâm Hữu đã sớm có chuẩn bị, đã sớm sai người xây dựng thêm rất nhiều chỗ ở tạm thời bên ngoài thành, thậm chí còn lợi dụng không gian trên dưới, kiến tạo mảng lớn phòng trên cây.
Rất dễ dàng có thể thu nạp lượng người lớn như vậy.
Nếu đổi lại thành lãnh chúa khác, chỉ sợ đã sớm bị số lượng dân lưu lạc khổng lồ này làm cho suy sụp.
- Lãnh chúa đại nhân, nếu cứ tiếp tục như vậy, thành Hoàng Sa chúng ta rất nhanh có thể phát triển trở thành một thành thị cỡ trung có trăm ngàn dân cư.
Tiết Trường Quý và một đám quản sự cùng Lâm Hữu đứng trên tường thành, nhìn đội ngũ ngoài thành không ngừng dũng mãnh tràn vào, vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận