Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 757: Đợi Lâu Như Vậy, Rốt Cục Ta Cũng Chờ Được Tới Ngày Này

Lâm Hữu tắt đi phần giới thiệu công huân, tiếp tục nhìn qua những vật phẩm khác.
Phân biệt là các loại hộp mù chứa bảo vật chiến trường, ví dụ như thánh vật, bí bảo binh chủng, quyển trục, đạo cụ linh tinh, hơn nữa tất cả đều là lấy mẫu ngẫu nhiên.
Giá cả hoàn toàn thống nhất với Bảo Châu Tín Ngưỡng, mỗi dạng đều cần 10 triệu ma năng và 10 điểm công huân chiến trường.
Thế nhưng vấn đề là, sau khi bọn họ tiến vào chiến trường, tất cả ma năng trên người đều được thiết lập lại, muốn trao đổi nhất định phải đi ra bên ngoài săn giết ma thú.
Nhưng lại không biết đánh chết một lãnh chúa địch quân có thể được bao nhiêu công huân, càng không biết số lượng cụ thể phe đối phương.
Dựa vào trình độ trân quý của những bảo vật này, chỉ sợ sẽ không quá cao, phải ra bên ngoài trận địa đi thăm dò trước những lãnh chúa khác mới được.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu trực tiếp đóng cửa giao diện, chuẩn bị tới nơi khác trong trận địa xem xét một chút.
- Lâm Hữu, quả nhiên là ngươi.
Không ngờ, lúc này một tiếng hét bất chợt truyền đến từ xa xa.
Lâm Hữu nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người quen cũ, Thanh Phượng đại lục Thú Thần và Đường Vấn Thiên của Giới Vĩnh Hằng đang đi tới bên này.
- Hoá ra là ngươi, lần trước đâm ta một phen, ta còn chưa tính sổ đâu, vậy mà ngươi đã tự mình dẫn xác tới.
Lâm Hữu nheo con mắt, nhìn Thanh Phượng được hỏa diễm vờn quanh.
Lần trước, khi tiến công vào đầu não trung tâm trong đế quốc Cơ Giới, vào đúng một khắc cuối cùng gia hoả này đã ra tay với hắn, hại hắn thiếu chút nữa là không bắt được khen thưởng ma thú lãnh chúa cấp chín.
Hiện giờ, bọn họ lại chạm mặt, coi như là oan gia ngõ hẹp.
- Ta không cho rằng loại trình độ công kích đó có thể làm gì được ngươi. Hơn nữa tới cuối cùng không phải ngươi đã cướp được bảo vật chạy thoát rồi sao?
Thanh Phượng chẳng hề để ý nhún vai.
Lại nói, chiến đấu lần đó là Thanh Phượng chịu thiệt, không công để Lâm Hữu chiếm lợi mang về.
Mà hắn lại tổn thất vài binh chủng dưới đại kỹ năng của ma thú lãnh chúa, lại toàn là binh chủng hắn đã nuôi tới đầy cột kinh nghiệm chứ?
- Quên đi, tạm thời ta không rảnh để tính khoản nợ này, nói về ngươi đi, rốt cuộc Giới Vĩnh Hằng các ngươi đang làm cái quỷ gì đấy?
Lâm Hữu không để ý đến Thanh Phượng, mà nhìn về phía Đường Vấn Thiên bên cạnh, ánh mắt sắc bén.
Thanh Phượng nghe vậy sửng sốt, đồng dạng nhìn về phía Đường Vấn Thiên.
Gần đây Giới Vĩnh Hằng và Giới Ma Nguyên làm ra một đống động tác lớn, mọi người đã sớm biết cả rồi.
Chỉ cần không ngốc đều có thể nhìn ra bọn họ đang mưu đồ chuyện lớn gì đó.
Đường Vấn Thiên là người đứng đầu cấp tám ở đại lục Vĩnh Hằng, chắc biết một ít tin tức.
Nhưng điều khiến cho Lâm Hữu không nghĩ tới chính là đối mặt với lời chất vấn của hắn, Đường Vấn Thiên chỉ cười nhạt:
- Ngươi hỏi ta cũng vô dụng, những lãnh chúa cấp dưới như chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi. Hơn nữa, ta cũng không quan tâm tới chuyện này, ta chỉ quan tâm chừng nào thì ngươi lại đánh một hồi với ta thôi.
Thực hiển nhiên, đối phương vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện bại dưới tay Lâm Hữu trong chiến trường lần trước.
- Hiện giờ, các ngươi đã bị Đại Đế các giới nhìn chằm chằm, chắc không thể tiếp tục gây ra chuyện gì lớn nữa?
Thanh Phượng bĩu môi nói.
- Chưa biết được.
Đường Vấn Thiên quỷ dị cười.
Bộ dáng khinh thường kia, lập tức khiến Lâm Hữu âm thầm cả kinh.
Chẳng lẽ Liên Minh Giới Vực còn có hành động khác?
Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, Đường Vấn Thiên đã nhìn về phía hắn:
- Ta chờ đến lúc đó lại có thể cùng ngươi phân cao thấp.
Nói xong, người này trực tiếp xoay người rời đi, ra bên ngoài trận địa.
Lâm Hữu và Thanh Phượng nhìn theo bóng dáng đối phương đi xa, chân mày nhăn lại.
- Ngươi thấy thế nào?
Thanh Phượng thấp giọng hỏi.
- Có vấn đề.
Vẻ mặt Lâm Hữu đầy ngưng trọng.
- Nếu có hứng thú, ta có thể tiếp tục hợp tác với ngươi bắt hắn lại rồi buộc hắn nói.
- Rất khó.
Lâm Hữu lắc lắc đầu.
Không phải hắn không nắm chắc có bắt được Đường Vấn Thiên hay không, mà là không nắm chắc có thể moi được tin tức hữu dụng gì đó từ trong miệng gia hỏa kia hay không.
Hơn nữa hắn cũng không tin được Thanh Phượng, càng đừng nói tới chuyện tiếp tục hợp tác.
Hoặc nói, ở trên Chiến Trường Vạn Giới, không được tin bất kỳ ai.
Kể cả đám người đồng giới vực.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu cũng không tiếp tục để ý tới Thanh Phượng nữa, hắn lập tức đi đến chỗ khác trong trận địa, xem xét kỹ càng từng góc nơi này.
Lại không chú ý tới, từ lúc bắt đầu chạm mặt với hai người kia, bên cạnh đã có rất nhiều lãnh chúa vẫn luôn chú ý tới ba người bọn họ.
- Nếu ta không nhìn nhầm, người kia chắc là Thanh Phượng, Đường Vấn Thiên, còn có Lâm Hữu?
- Người kia chính là Lâm Hữu?
- Không nghĩ tới bọn họ lại ở bên trong chiến trường này, xem ra phải cẩn thận chút mới được.
…………
Ngay khi lãnh chúa các giới đạt thành hiệp nghị, bắt đầu quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, bên trong một trận địa thuộc khu vực khác trên chiến trường, cũng tụ tập lượng lớn lãnh chúa cấp tám.
Những lãnh chúa này khác với đám lãnh chúa các giới vừa được truyền tống vào, con mắt tất cả đều là màu đỏ đen. Hơn nữa thân thể bọn họ cũng xuất hiện những đặc điểm biến hình vặn vẹo với trình độ khác nhau. Có thể thấy, đám người này đang trong quá trình chuyển biến thành quái vật.
- Ta có thể cảm nhận được, bọn họ đã đến đây.
Một lãnh chúa liếm liếm môi, trong mắt tản ra hung quang quỷ dị.
- Đúng vậy, ta cũng cảm nhận được.
- Đợi lâu như vậy, rốt cục ta cũng chờ được tới ngày này.
- Lần này, nói như thế nào cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng mới được.
Đám lãnh chúa khác cong lên khóe miệng, tất cả đều lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Bọn họ, đúng là những lãnh chúa Giới Tuyên Cổ còn chưa bị ăn mòn hoàn toàn.
Mà Chiến Trường Vạn Giới lần này chính là lần cuồng hoan cuối cùng của đại lục Tuyên Cổ.
Cho nên mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó là phải giết sạch tất cả lãnh chúa được truyền tống tới đây, để đám kia chôn cùng bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận