Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 197: Đi Đến Nước Thiên Diễm

Dù sao đối với sự phát triển của thành Hoàng Sa, một công tượng cường đại là cực kỳ quan trọng, không thể qua loa được.
Nếu không ổn thì chạy về thôi.
Dù sao Rồng Yêu Vương của hắn cũng biết bay, chỉ cần không gặp phải lãnh chúa có binh chủng phi hành cấp bảy trở lên, chắc là không có chuyện gì đâu.
Hạ quyết tâm, hắn lập tức bắt đầu làm chuẩn bị bên trong lãnh địa của mình.
Đảo mắt một cái, buổi sáng ngày hôm sau đã đến.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, rốt cục thực vật bên trong lãnh địa Lâm Hữu cũng khôi phục xong, lại sinh sản thêm một mảng lớn binh chủng.
Hơn ba trăm, gần bốn trăm binh chủng, cơ hồ sắp che kín cả lãnh địa.
Một bộ phận còn lại đã khuếch tán ra ngoài, lang thang ở rừng rậm dây leo bên ngoài, còn thuận tiện bảo vệ lãnh địa luôn.
Mà khi ngày mới vừa sáng lên.
Một tiếng nhắc nhở, cũng đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Hữu.


Chúc mừng ký chủ, đạt được vị trí 394 trên bảng xếp hạng (cấp sáu) của công quốc, thưởng cho 50 ngàn ma năng

- Bảng xếp hạng thưởng cho?
Lâm Hữu ngừng bước chân đang đi xuống cầu thang.
Hắn đã quên mất, bảng xếp hạng kết toán mỗi tháng một lần.
Hiện giờ mới tính toán thời gian, hắn tới nơi này không ít hơn một tháng rồi.
Chỉ tiếc, lần này tổn hại mấy binh chủng cấp bảy, vị trí xếp hạng của hắn không cao cho lắm, chỉ lấy được mức thưởng từ 100 tới 1000 trong khu vực.
Nhưng cũng tốt, bây giờ đúng là khi hắn thiếu ma năng, 50 ngàn ma năng vào sổ, vừa lúc xử lý xong chuyện khẩn cấp cho hắn, cũng khiến hắn làm được rất nhiều chuyện.
Không suy nghĩ thêm nữa, Lâm Hữu lập tức gọi Linh Tịch, Nấm Yêu Vương và hai con Rồng Yêu Vương, Rồng Bay, lại thêm hai Sứ Giả Tinh Linh có kỹ năng trị liệu quần thể.
Đơn giản chuẩn bị một phen, sau đó trong một đợt cuồng phong gào thét, hắn bay khỏi lãnh địa, hướng tới công quốc Thiên Diễm.
………
Lần xuất hành này, chủ yếu là vì mời chào thợ rèn Người Lùn, cho nên hắn không nên mang nhiều binh chủng đi theo.
Hơn nữa thông qua cư dân lãnh địa Lâm Hữu cũng biết, công quốc Thiên Diễm và nước Đại Hoang cách nhau một vựa sâu cực lớn. Nơi này kéo dài ngoài mấy ngàn dặm, ngăn cách hoàn toàn hai công quốc.
Binh chủng bình thường có muốn cũng không qua được.
Quả nhiên, ngay khi Lâm Hữu dùng hơn một tiếng thời gian, đi vào chỗ sâu trong dãy núi.
Một vực sâu không đáy, rộng gần năm trăm mét đã xuất hiện trước mắt hắn.
Bên trên vực sâu nọ còn có cuồng phong gào thét, hình thành một tầng không khí loạn lưu cường đại trên không trung.
- Cẩn thận một chút, đừng để bị lốc xoáy cuốn vào.
Lâm Hữu dặn dò nhóm thực vật bên người một tiếng.
Tiếp theo, hắn lập tức lệnh cho Rồng Yêu Vương chở mình bay lên trời cao, tránh đi khu vực loạn lưu mạnh nhất kia.
Những thực vật khác lại gắt gao đi theo bên người hắn, cố gắng ngăn cản gió lớn hút vào.
Trong nháy mắt, một người sáu binh chủng nhảy vào cơn gió, lập tức bị khu vực loạn lưu kia bao vây, bên tai không ngừng vang lên tiếng gió thổi vù vù.
Lúc cúi đầu, thậm chí còn có thể nhìn thấy vực sâu không đáy bên dưới.
Nếu ngã xuống từ nơi này, tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt, không còn đường sống.
May mắn Lâm Hữu mang theo đều là binh chủng cấp bảy.
Dưới tốc độ qua lại cao nhất, bọn chúng vẫn có thể miễn cưỡng ổn định thân hình.
Trong khoảng mười mấy hô hấp, nhóm Lâm Hữu mới lao qua loạn lưu, đi tới bờ bên kia, cuối cùng cũng thuận lợi tiến vào phạm vi lãnh thổ của Công Quốc Thiên Diễm.
- Tốt, tiếp tục đi tới.
Lâm Hữu ra lệnh một tiếng, Rồng Yêu Vương lại tăng tốc, bay nhanh vào bên trong công quốc.
Lại hơn một giờ sau, dãy núi liên miên dưới chân, cũng biến thành một mảnh sa mạc mênh mông vô bờ, kể cả nơi cuối tầm mắt, sa mạc vẫn tiếp tục trải dài vô tận.
Xa xa đằng kia, thậm chí có thể nhìn thấy không ít ma thú cấp sáu, cấp bảy đang chạy cực kỳ nhanh và đám ma khí đang lượn lờ quanh căn cứ ma thú.
Nhưng lần này Lâm Hữu đến không phải vì giết chóc ma thú.
Sau khi xác nhận phương hướng một chút, hắn trực tiếp cho Rồng Yêu Vương lao vút qua khoảng không phía trên căn cứ ma thú, dẫn tới ma thú bên dưới rống giận liên hồi.
- Sao lại thế này? Vì sao ma thú phụ cận đều điên cuồng lao tới đây?
Xa xa, một lãnh chúa mang theo binh chủng Gấu Hoang và mấy tu luyện giả thủ hạ đang nghi hoặc nhìn bốn phía.
Bọn họ vừa đi vào nơi này, đang chuẩn bị tiêu diệt ma thú, không nghĩ tới ma thú quanh thân đột nhiên bạo loạn, khiến bọn họ không khỏi trở nên cảnh giác.
- Lãnh chúa đại nhân mau nhìn! Có thứ gì bay qua bầu trời!
Bỗng nhiên, một tu luyện giả trong nhóm bọn họ kinh hoảng hô to.
Những người khác cũng ngẩng đầu nhìn theo phương hướng hắn chỉ, quả nhiên đã phát hiện hai bóng đen khổng lồ đang lao nhanh về phía bọn họ.
Tốc độ của hai bóng đen này cực nhanh, đảo mắt một cái chúng đã tới gần bọn họ, khoảng cách chưa đầy trăm mét nữa
- Đây là binh chủng cấp bảy!
Vị lãnh chúa kia hô nhỏ một tiếng, nháy mắt sắc mặt đại biến.
Hiện giờ, hắn mang theo bên người, chỉ có bốn cấp bảy mà thôi, mà lúc này đám binh chung đang lao tới tất cả đều là cấp bảy.
Thậm chí uy thế toả ra từ người cái nấm cổ quái trên lưng con thực vật rồng kia, đều mạnh hơn nhiều so với cấp sáu.
Tận sáu binh chủng cấp bảy!
Nhiều hơn hắn hai con!
Khiến cho hắn chỉ còn cách lập tức triệu tập tất cả binh chủng bên tay, bày ra tư thế nghênh địch.
Nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, mấy con binh chủng cấp bảy kia dường như không phát hiện ra bọn họ, chúng trực tiếp xẹt qua từ trên đỉnh đầu, đảo mắt một cái đã ném bọn họ lại đằng sau.
- Này…
Mấy tu luyện giả há miệng thở dốc, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cả lãnh chúa kia nữa, hắn cũng vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mà ngay tại khi bọn họ ngây người, Lâm Hữu đã mang theo nhóm binh chủng xông ra khỏi sa mạc, dựa vào ưu thế trời cao, hắn có thể nhìn thấy một loạt núi lửa đứng thành hàng chi chít ở xa xa.
Quả nhiên không hề kém cạnh so với Nước Lưu Hỏa, nhưng nơi này vẫn có khác biệt so với nước Lưu Hỏa, đó chính là...
Hình như núi lửa của nước Thiên Diễm đều còn sống, chúng vẫn đang không ngừng phun trào lượng lớn nham thạch nóng chảy và sương mù dày đặc về phía trước, nhuộm cả không trung thành màu xám, khiến không khí bên trong lãnh thổ công quốc đều là một mảnh âm u, thoạt nhìn cực kỳ tăm tối, có chút không thích hợp
Bạn cần đăng nhập để bình luận