Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 617: Ngụy Quân Ư...?

Đứng đầu đại lục.
Thực sự có người dám nói lời kiêu ngạo vô biên như vậy!
Đừng nói bọn họ.
Kể cả mười người phụ trách công quốc Đại Hoang, cũng hiện ra vẻ mặt rung động, kích động đến mức đỏ ửng lên.
Đúng vậy!
Vị đại nhân trước mắt bọn họ này, chính là người có tư cách nói lời cuồng ngạo như thế.
Mà đừng nói là đứng đầu đại lục.
Cho dù là đứng đầu cấp tám của Vạn Giới, đều có thể tranh một lần!
Đây là lãnh chúa công quốc Đại Hoang bọn họ, cũng là kiêu ngạo của công quốc Đại Hoang bọn họ!
Nhóm lãnh chúa mới còn cho rằng Lâm Hữu đang nói mạnh miệng, nhưng khi bọn họ nhìn thấy đám chủ thẩm kia hiện lên vẻ mặt muốn phản bác rồi lại không thể phản bác kia, cả đám lập tức kinh ngạc nói không nên lời.
Nhất là thiếu niên hỏi ra vấn đề này, cả người đã sớm bị sững sờ tại chỗ, rốt cục vẻ mặt cũng thay đổi.
Tuy hắn tự xưng là thiên tài, nhưng vẫn tuyệt đối không dám tưởng tượng, có một ngày mình sẽ trở thành người đứng đầu cả đại lục.
Lại còn là cấp tám!
Phải khủng bố đến loại trình độ nào, mới có thể làm được?
Hắn không dám tưởng tượng, cũng tưởng tượng không tới, nhưng hắn hoàn toàn có thể xác định được.
Nếu làm thuộc hạ của vị đại nhân này, hắn sẽ trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh hơn hơn tất cả mọi người!
- Thế nào? Nếu ngươi đồng ý tới công quốc Đại Hoang của ta, ta có thể cho ngươi lựa chọn, tùy tiện chọn lãnh địa, hoặc phát triển bên người của ta, ta sẽ giúp cho ngươi trở nên mạnh mẽ.
Lâm Hữu vừa nhận thấy thiếu niên đã có chút động tâm, hắn lập tức rèn sắt khi còn nóng nói.
Lời này vừa nói, cả đám người bắt đầu xôn xao.
Tùy tiện chọn lựa lãnh địa, muốn nói lời này cần phải có sức mạnh nhường nào?
Sợ là không một người nào trong số những chủ thẩm công quốc khác, dám nói loại lời này. Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến đám người mới trở nên điên cuồng.
Kể cả thiếu niên kia cũng không ngoại lệ!
Nhưng hắn không có ý lựa chọn một lãnh địa đỉnh cấp.
Chỉ hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt kiên định nhìn Lâm Hữu.
Phù phù!
Ngay lập tức, hai chân hắn cong lại, hai đầu gối quỳ xuống đất, cúi đầu thật sâu với Lâm Hữu:
- Xin cho ta trở nên mạnh mẽ!
Hắn làm như vậy, người kinh ngạc lại là Lâm Hữu.
Không nghĩ tới thiếu niên này lại chấp nhất với chuyện trở nên mạnh mẽ như thế, thậm chí còn không tiếc làm lễ quỳ lạy.
Lâm Hữu nở nụ cười nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước mặt mình.
- Được, như ngươi mong muốn.
Phỏng chừng thiếu niên này chính là người mới ưu tú nhất mà hắn tuyển chọn, từ trước tới nay, còn là một người mới với tâm trí cực kỳ kiên định.
Về phần chủ thẩm khác, ngay sau khi bọn họ nghe thấy thiếu niên này quyết định, vẻ mặt lập tức như là cà tím gặp sương, nháy mắt yên lặng xuống.
Vậy là… Thiên tài hiếm có, lại bị người ta cướp đi rồi.
Có phải công quốc Đại Hoang này đang muốn đối nghịch với bọn họ?
Bởi vì bên đó dám phái một đại biểu như vậy đi tới, làm cho bọn họ nghẹn một cỗ oán khí mà không dám phát tác, chỉ có thể đánh nát sau đó nuốt vào trong bụng.
Có một bộ phận chủ thẩm bắt đầu hiện lên vẻ mặt oán giận nhìn Lâm Hữu, dường như chỉ hận không thể khiến hắn biến mất ngay tại chỗ này.
Lâm Hữu cũng biết mình đã khiến nhiều người tức giận.
Tuy hắn không chẳng thèm để ý, nhưng dù sao tất cả mọi người cũng làm việc cho công quốc, không nên quá cứng nhắc.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói với mấy người phụ trách:
- Bây giờ, ta muốn dẫn hắn trở về sắp xếp lãnh địa, nơi này tạm thời giao cho các ngươi trước.
- Xin đại nhân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt!
- Được, đi theo ta.
Nói xong, Lâm Hữu mang thiếu niên rời khỏi đài cao, đi đến cánh của truyền tống của Công Quốc Đại Hoang.
Chuyển biến này lập tức khiến các đại chủ thẩm mừng rỡ.
Ôn thần vừa đi, cơ hội mời chào thiên tài của bọn họ tới!
Đám người ấy đâu dám lãng phí thời gian, lập tức giải tán, chạy về đi đốc thúc thuộc hạ, cho bọn họ nắm chắc thời gian để những người còn lại đi lên khảo nghiệm.
Tất cả đều muốn thừa dịp Lâm Hữu không có mặt nhanh chóng chiêu mộ thêm mấy mầm tốt.
Chỉ riêng đám người mới còn chưa khảo nghiệm là hiện lên vẻ mặt thất vọng nhìn theo Lâm Hữu rời đi.
Người mạnh nhất cấp tám.
Đây là nhân vật khiến biết bao nhiêu người mới khát khao nhưng đã đi rồi.
- Được rồi, đừng lãng phí thời gian, nhanh lên khảo nghiệm.
- Đợi đến khi tới đại lục, các ngươi cũng có thể giống vị đại nhân ấy, đánh ra một mảnh thiên địa cho mình.
Mấy người phụ trách công quốc Đại Hoang không bỏ qua cơ hội này, thậm chí còn mượn cơ hội này để hấp dẫn một làn sóng người mới đi tới.
Lập tức khiến cho đội ngũ khảo nghiệm bên công quốc Đại Hoang trở thành nhiều gấp đôi những công quốc khác.
May mắn có Lâm Hữu xuất hiện, khiến cho chỉ tiêu của bọn họ đã giảm xuống thật nhiều.
Đúng là đi theo đại nhân ăn canh cũng có thể uống đến no.
Mà lúc này, Lâm Hữu cũng mang theo thiếu niên kia đi vào trước cửa truyền tống, chuẩn bị truyền tống.
- Ngươi tên là gì?
Ngón tay Lâm Hữu liên tục điểm sau đó lấy ra giấy chứng nhận di chuyển tới thành Mặc Uyên giao cho thiếu niên nọ.
- Đại nhân, ta tên là Ngụy Quân.
Thiếu niên tiếp nhận giấy chứng nhận, trong mắt mang theo kính ý.
Đây là tôn kính cường giả, không chút che lấp.
Cũng chỉ có Lâm Hữu nhân vật đứng trên đỉnh như vậy, mới là tồn tại khiến thiếu niên này ngưỡng mộ, mới có thể khiến đối phương phát ra tôn kính từ đáy lòng.
- Ngụy Quân ư...?
Lâm Hữu lặp lại tên thiếu niên ấy một lần rồi cười nói:
- Đi thôi, ngươi truyền tống đến lãnh địa thích ứng hoàn cảnh trước, đợi lát nữa ta sẽ qua, nên cứ chuẩn bị cho tốt đi.
Lãnh chúa thành Mặc Uyên đã ngã xuống ở Chiến Trường Vạn Giới lần trước.
Bình thường cách một đoạn thời gian rất dài, loại thành thị nơi biên cảnh như bọn họ cũng không có lãnh chúa buông xuống, cho nên rất dễ dàng bị tu luyện giả nắm giữ
So sánh với chuyện cứ tới tới lui lui, biến thành dân chúng lầm than.
Bạn cần đăng nhập để bình luận