Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 196: Bộ Tộc Người Lùn?

Đột Biến xong đám binh chủng, ma năng của Lâm Hữu chỉ còn chừng 40 ngàn.
Mà chủ thể binh chủng sinh sản thêm của hắn, cũng từ 85 đứa ban đầu biến thành 92 đứa.
Ngoại trừ khá ít cá nhân xuất hiện năng lực chiến đấu Rêu Trang Giáp, nhưng cũng có tới 90 đơn vị chiến đấu, sau khi hoàn toàn phân chia, chắc chắn số lượng sẽ tăng lên gấp bốn lần.
Có thể nói đây là một cỗ thế lực cực kỳ khổng lồ.
Nhưng vẫn còn một chút tiếc nuối, vì liên quan tới chuyện phân chia, cho nên bản thể của chúng ở trong lãnh địa cũng tổn thất rất nhiều năng lượng, tạm thời không có cách nào để sinh sản thêm số lượng lớn, chỉ có thể nuôi dưỡng chúng nó ở bên trong lãnh địa trước.
Cũng may mắn thánh vật mới của hắn có hiệu quả khôi phục nhanh hơn.
Hơn nữa quần thể Cỏ Đèn Lồng bên trong lãnh địa của hắn có tác dụng chữa khỏi, chắc chúng nó sẽ khôi phục rất nhanh thôi.
Nói tóm lại, trải qua trận chiến khe không gian lần này, tuy rằng Lâm Hữu tổn thất thảm trọng, nhưng thu hoạch vẫn cực kỳ thật lớn.
Cũng không biết tình huống của những lãnh chúa khác như thế nào.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu mở ra kênh khu vực, kiểm tra tin tức.
- Khô! Ta thật vất vả mới đánh lui được ma thú, vậy mà ban thưởng lại bị người cướp!
- Ta cũng vậy, rất nhiều lãnh chúa bên chỗ ta, toàn bộ đều tập trung vào cướp đầu người!
- Các ngươi còn hạnh phúc, gần lãnh địa ta xuất hiện một cái khe khổng lồ, cũng may có một đại lão cấp tám xuất hiện, nếu không khó giữ được lãnh địaa
- Moá nó, đại lão cấp tám?
- Ta cũng đụng phải một đại lão cấp cao, dường như bọn họ đều cướp đoạt ban thưởng bên trong mấy cái khe khổng lồ đó, chẳng lẽ khe hở không gian càng lớn, ban thưởng càng dày?
- Hỏi câu đó không phải quá thừa sao? Khe hở không gian vượt qua trăm mét sẽ có ban thưởng nhiều hơn khe không gian bình thường, nhưng mà khó khăn cũng lớn hơn.
Nhìn ra được, bởi vì lượng lớn khe hở không gian xuất hiện, cho nên nhóm lãnh chúa đều lao vào cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên.
Trải qua quan sát, Lâm Hữu cũng phát hiện.
Đám lãnh chúa cấp thấp đụng tới khe hở không gian, cơ bản đều chỉ xuất hiện ma thú cấp sáu, cấp bảy mà thôi, rất ít xuất hiện cấp tám.
Chẳng lẽ nơi biên giới công quốc của hắn là khu vực có tỷ lệ cao sẽ xảy ra tai nạn?
Hoặc ma thú cấp tám kia cảm ứng được biên cảnh công quốc có nhiều thức ăn, nó mới lựa chọn đột phá từ nơi này?
Lâm Hữu cực kỳ bất đắc dĩ.
Nếu không phải thực lực hắn đủ mạnh, chỉ sợ đã sớm bị Quỷ Đằng Thiên Diện dẫn dắt đại quân ma thú làm cho sụp đổ rồi.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được thật sâu sắc sự tàn khốc của chiến tranh.
Thực hiển nhiên, đưa lên tài nguyên cũng là sàng lọc lãnh chúa.
Chỉ những lãnh chúa có thể sống sót từ trong hiểm nguy, mới có giá trị bồi dưỡng.
Bằng không có nhiều người đi chăng nữa, tới chiến trường vạn giới cũng chỉ đi tặng đồ ăn, đưa lợi ích miễn phí cho lãnh chúa vị diện khác thôi.
Lại nhìn hướng đi trên kênh khu vực và kênh thế giới một hồi, Lâm Hữu đi xuống bên dưới Đại Thụ Sinh Mệnh, xem xét tình huống kiến trúc.
Quả nhiên như hắn dự đoán.
Sau khi tất cả kiến trúc trụ cột trong thành Hoàng Sa đều lên tới cấp hai, doanh thu mỗi ngày rõ ràng cao hơn rất nhiều.
Trừ đi những tiêu phí tạp nham, vẫn còn lại bốn, năm trăm ma tinh thu vào.
Ngoại trừ Đấu Trường Tu Luyện cấp sáu.
Thứ cần thiết nhất, rõ ràng là tiệm thợ rèn dùng để tạo ra trang bị.
Mỗi ngày có khá nhiều tu luyện giả, mang theo tài liệu ma thú vừa săn được trở về, lại đi vào nơi đó tạo ra trang bị, khiến Lâm Hữu cực kỳ ngoài ý muốn.
- Xem ra cần phải nắm chắc thời gian mời chào vài thợ rèn cấp cao mới được.
Lâm Hữu không nhịn được nhẹ giọng nỉ non.
Hiện giờ, người quản lý bên trong tiệm thợ rèn của hắn, là thợ rèn cấp ba nhận về từ thành Mặc Uyên bên kia.
Người này chỉ có thể hỗ trợ rèn ra trang bị dưới cấp ba, còn cấp ba trở lên lại không được.
Căn bản không thể hấp dẫn nổi những tu luyện giả cấp cao.
Đến lúc đó chẳng lẽ hắn phải tới những lãnh địa khác nhờ người chế tạo?
Không được rồi. Ngươi không được làm thế.
Lo lắng đến sự phát triển sau này, Lâm Hữu lập tức gọi Từ Trung tới, hỏi về chuyện công tượng.
- Lãnh chúa đại nhân muốn hỏi, làm sao có thể mời chào được thợ rèn cấp cao ư?
Từ Trung vội vàng đi tới và cung kính nói.
- Ừm.
Lâm Hữu gật đầu:
- Ngươi có tin tức gì hay để giới thiệu không?
- Giới thiệu thì không dám nhắc tới, nhưng thuộc hạ nghe nói, ở công quốc Thiên Diễm, nước láng giềng với chúng ta, dường như có một bộ tộc người lùn vẫn một luôn sống ở gần núi lửa, năng lực rèn của bọn họ phải nói là tuyệt vời.
- Bộ tộc Người Lùn?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
Trên thế giới này còn có Người Lùn?
Nhưng nghĩ lại, khi hắn ở trên chiến trường vạn giới còn gặp được sinh vật linh thể cơ mà, xuất hiện người lùn cũng chẳng lạ lùng gì mấy.
Chủ yếu là, năng lực rèn của bọn họ rất mạnh!
Hiển nhiên đây là thứ hắn đang cần.
Dưới sự tò mò, hắn lại nói tiếp:
- Ngươi nói ta nghe tình huống bên kia một chút, ta muốn hiểu kỹ càng hơn.
- Vâng!
Cứ như vậy, Từ Trung bắt đầu nói tất cả những điều hắn biết về bộ tộc Người Lùn cho Lâm Hữu.
Hắn vẫn một mực nói.
Hơn mười phút qua đi, cuối cùng, Lâm Hữu cũng hiểu biết khá cặn kẽ về bộ tộc này.
Trên cơ bản, người lùn trên thế giới này, không khác nhiều với Người Lùn hắn từng biết tới, bọn họ đều am hiểu nghề rèn.
Hơn nữa yêu thích hòa bình, không thích giao tiếp với ngoại tộc.
Bộ dáng giống tinh linh, đứa con cưng của thiên nhiên.
Thậm chí vì nguyên nhân lịch sử, bọn họ có chút bài xích với ngoại tộc.
Cái này có chút khó lắm.
Phải dùng cách gì mới lừa gạt được một người lùn công tượng cấp cao đến nơi đây nhỉ?
Lâm Hữu vừa vuốt cằm, vừa rơi vào suy tư.
Công quốc Đại Hoang rất gần nước Thiên Diễm.
Chỉ cách một dãy núi kéo dài không dứt, và một cái khe nứt lớn tạo thành vực sâu.
Nhưng vấn đề chính là, hiện giờ nước Thiên Diễm chưa lập ra quốc vương, công quốc vẫn đang rơi vào trong náo động.
Nếu hắn tùy tiện bước vào, không biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không.
- Quên đi, chờ ngày mai qua bên đó tìm hiểu tình huống một chút đã.
Cuối cùng, Lâm Hữu vẫn quyết định đi xem một chút lại nói sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận