Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1392: Tề Tụ Tại Chủ Điện (Phần 1)

Hắn nhấc chân đi tới trước, quả nhiên thông suốt, nhẹ nhõm đi về phía cầu thang.
Không bao lâu thì hình ảnh trước mắt dần dần thay đổi.
Cầu thang nguyên bản rộng lớn dần dần biến thành một con đường dài, nhỏ hẹp nằm trong rừng rậm.
Hình ảnh trước mắt lướt qua, từ lúc bắt đầu yên tĩnh biến thành côn trùng và chim chóc kêu vang, sau đó vang lên từng trận gào rống của thú vật.
Hắn không ngừng tiến lên, cây cối hai bên cũng từ suy chuyển thịnh, lại từ thịnh chuyển suy, phảng phất năm tháng thay đổi.
Khi phục hồi tinh thần lại thì hắn đã xuất hiện tại một thôn trang cạnh đường nhỏ, bốn phía là thôn dân làm nông đi qua lại, trẻ nhỏ nô đùa cười vui.
Nhưng trong chớp mắt, thôn trang ngày càng suy bại, nhân khẩu điêu linh, sau cùng hóa thành một thôn xóm không người, yên lặng biến mất trong dòng sông thời gian.
Hình ảnh lại chuyển đổi, Lâm Hữu đi vào một con đường thẳng tắp, bằng phẳng và rộng lớn.
Bên người ngựa xe như nước, tiếng thét to không ngừng, có thể xưng là cảnh đường phố náo nhiệt đệ nhất thịnh thế.
Nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi bị năm tháng ăn mòn, dần dần rách nát, sau cùng biến thành một tòa thành hoang, chỉ còn lại vài bóng người tuổi già sức yếu nhìn ra xa chân trời, giống như đang ngắm nhìn cái gì đó.
Lâm Hữu vừa đi vừa nhìn theo ánh mắt của bọn họ, thấy được từng bóng người ngự không phi hành, khí tức hùng hậu, đã siêu thoát nhục thể phàm thai.
Mà dưới chân hắn cũng biến thành một đại đạo lên trời trong suốt, không biết đi thông tới nơi nào.
Đợi khi những thân ảnh kia dần dần điêu tàn, giữa thiên địa chỉ còn lại trơ trọi một mình hắn, nhìn vùng đất bên dưới không ngừng mục nát, hết thảy dấu vết mọi người đã từng tồn tại nhanh chóng biến mất, cuối cùng biến thành một mảnh tĩnh mịch.
Khi sông băng hoàn toàn bao trùm toàn bộ thế giới, một tia sinh cơ cuối cùng cũng tan biến gần như không còn.
Lâm Hữu yên tĩnh nhìn chăm chú mảnh thiên địa xa lạ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Không biết đi được bao lâu.
Lâu đến mức hắn sắp cho rằng con đường này không có điểm cuối thì sông băng bên dưới bắt đầu tan ra.
Từng chồi non chứa đầy sinh cơ phá đất chui lên, phủ lên thế giới này một màu xanh biếc, cũng mang đến sinh cơ.
Sau đó, một vòng luân hồi mới lại bắt đầu lần nữa.
- Cây cối mang đến sinh cơ sao?
Nhìn hình ảnh trước mắt, Lâm Hữu nỉ non, bỗng nhiên nhiều một phần cảm ngộ đối với sinh mạng.
Có lẽ Hệ Thực Vật không phải là chủng tộc mạnh nhất, nhưng lại là chủng tộc giàu sinh mệnh lực nhất.
Dù trải qua năm tháng biến thiên, núi sông rách nát, cây cối vẫn sinh sôi không ngừng, sẽ không chân chính biến mất.
Đây có lẽ cũng là thứ mà hai vấn đề vừa rồi nhắc tới, điểm cuối cũng là khởi điểm.
Nghĩ tới đây, một tiếng nhắc nhở chợt vang lên trong đầu hắn.
[ Chúc mừng ngươi thành công thông qua thí luyện cuối cùng: Chân lý sinh mệnh ].
[ Con đường đi thông chủ điện đã mở ra, mời tiến về chủ điện tiến hành khảo nghiệm sau cùng. ].
Lâm Hữu vốn dĩ đang thất thần lập tức chấn động, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Thí luyện cuối cùng cứ thế mà qua?
Hắn vốn cho rằng chí ít sẽ khó khăn như cửa ải trước đó, đối mặt với sự truy sát của Thiên Thần.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới thí luyện sau cùng thế mà không phải khảo nghiệm thực lực, mà là khảo nghiệm tính cách?
Xem coi tâm tính có phù hợp với hệ Thực Vật?
Đừng nói là các phẩm chất “tốt đẹp” giãy giụa cầu sinh, bất khuất suốt đường đi của hắn vừa vặn phù hợp hoàn mỹ với việc sinh sôi không ngừng của hệ Thực Vật, cho nên mới dễ dàng thông qua như vậy?
Trên mặt Lâm Hữu hiện ra vẻ cổ quái.
Hắn cảm thấy sự thật sự rất có khả năng giống như suy đoán của mình.
Lời nhắc nhở rơi xuống, phía trước xuất hiện một cánh cửa lớn màu vàng óng, hắn không dừng lại, tăng tốc đi tới.
Soạt!
Xuyên qua cửa lớn, hình ảnh trước mắt lại chuyển đổi, chẳng biết lúc nào mà Lâm Hữu đã đứng ở trên đầu cầu thang, cũng chính là bên ngoài Khởi Nguyên Thần Điện.
Hơn nữa có một điều khiến Lâm Hữu cảm thấy quỷ dị hơn.
Hắn rõ ràng cảm giác thời gian mới trôi qua không bao lâu, thế mà mặt trời đã lên tới giữa không trung, chí ít đã qua một, hai giờ.
- Cái này...
Lâm Hữu giật mình.
Mà đúng lúc này, trên bình đài dưới đáy bậc thang đột nhiên lóe sáng, mấy bóng người bị truyền tống đến bình đài, bọn họ liếc mắt một cái thấy được Lâm Hữu đang đứng trên đỉnh bậc thang.
- Rốt cuộc đuổi kịp ngươi rồi, Lâm Hữu!
Vừa nhìn thấy Lâm Hữu, Tư Đồ Thắng, người bị truyền tống đầu tiên, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thần tử và lãnh chúa còn lại ào ào phản ứng lại, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn bậc thang trước mắt và Lâm Hữu đứng ở phía trên.
- Hóa ra là các ngươi, ta còn tưởng rằng các ngươi đã từ bỏ rồi.
Trên mặt Lâm Hữu hiện lên ý cười, đứng trên cao nhìn xuống nhìn xuống từng bóng người vừa mới xuất hiện, đặc biệt là Tư Đồ Thắng đứng ở hàng trước nhất.
Sau khi gặp qua chân dung của vạn giới Chủ Thần, hắn đã xác định đối phương có quan hệ với Tư Đồ Kiếm, đều là hậu nhân của Chủ Thần.
Về phần tại sao Tư Đồ Kiếm lại là hệ Côn Trùng, vậy thì hắn không biết được rồi.
Có lẽ là kế thừa huyết thống của mẫu thân hắn?
Theo lẽ thường, hai vị lãnh chúa kết hợp sinh hạ con cái sẽ tùy cơ kế thừa một trong huyết thống của cha mẹ, chỉ có một bộ phận cực ít thức tỉnh huyết thống khác bởi vì biến dị.
Có điều trước đó hắn chưa từng nghe Tư Đồ Kiếm nhắc về mẹ của mình, không biết có phải là đối phương đã qua đời hay không.
- Không ngờ tới đúng không? Mới đó mà ngươi đã bị chúng ta đuổi theo rồi.
Lâm Hữu đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Tư Đồ Thắng vang lên lần nữa, kéo lại suy nghĩ của hắn.
- Đúng là ta không nghĩ tới, chẳng lẽ là có quan hệ với truyền thừa của Chủ Thần à?
Lâm Hữu không phủ nhận, bởi vì tốc độ của đối phương đúng là nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Dù sao thì bọn họ tiến vào đây thật lâu, hơn nữa tốc độ thông quan không chậm.
Đã như vậy còn bị đuổi kịp, nếu nói bọn họ không sớm biết tin tức về Khởi Nguyên Thần Điện thì hắn tuyệt đối không tin.
- Nếu ngươi đã biết ta là hậu nhân của Chủ Thần, vậy thì nên rõ ràng, cho dù như thế nào đi nữa, cuối cùng thì thần vị Chủ Thần cũng sẽ là của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận