Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 299: Lâm... Lâm Lão Đại? Thật Sự Là Ngươi?

Hắn đã chính tai nghe những lời đồn đại về Lâm Hữu này.
Đối phương chính là kẻ hung ác một mình giết sạch đội ngũ đại lục Long Tôn, không phải người mà đám tiểu lâu la như bọn họ có thể trêu chọc được.
Không nghĩ tới kẻ hung ác này vẫn còn ở phía ngoài hoàng cung, chưa bước vào bên trong đi tìm ngọn nguồn ôn dịch. Một màn kinh hãi này khiến hai mắt hắn trừng lớn lên.
Mà đúng lúc này, Lâm Hữu đang nghỉ ngơi ở phía xa xa cũng phát hiện ra bọn họ, còn tò mò nhìn hai bóng dáng đang nhanh chóng tới gần mình.
- Cứu... Cứu mạng...
Trong mơ hồ, chỉ có thể nghe được một tiếng kêu cứu quá đỗi run rẩy.
Nếu không phải thân thể Lâm Hữu đã được cường hóa, thính lực vô cùng tốt, chỉ sợ hắn cũng không nghe thấy đối phương đang nói cái gì.
Hơn nữa khiến cho hắn cực kỳ ngạc nhiên chính là, từ trên người hai bóng dáng ấy, hắn không thấy chút cảm giác bài xích nào.
Chẳng lẽ là người đại lục Nguyên Thủy?
Lâm Hữu kinh ngạc một chút rồi lập tức mang theo Linh Tịch vội vàng đi lên.
Tiếp theo, chỉ nghe hai tiếng “Bang bang” trầm đục, rốt cuộc hai bóng dáng trên lưng Sói Vong Linh cũng không chống đỡ nổi nữa. Hai người ấy té thật mạnh xuống mặt đất, cũng lộ ra khuôn mặt máu thịt mơ hồ.
Sau khi Lâm Hữu nhìn thấy khuôn mặt hai người, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
- Lạc Lỗi?
Lâm Hữu hoàn toàn kinh sợ.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ đụng tới Lạc Lỗi ở một nơi như thế này. Lạc Lỗi này chính là người giao dịch Cổ Thụ Tri Thức cho hắn trong khu vực dành cho tân thủ.
Mắt thấy hai người trọng thương quá nặng, hắn lập tức lớn tiếng la lên với Sứ Giả Tinh Linh bên người:
- Mau! Mau trị liệu cho bọn họ!
Trong phút chốc, quầng sáng màu xanh biếc xuất hiện, nháy mắt đã bao phủ thân thể hai người, cả mấy con Sói Vong Linh và nguyên tố nước bên cạnh nữa, nhanh chóng trị liệu thương thế cho bọn họ.
- Làm sao có thể!?
Lãnh chúa máy móc đứng ở xa xa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn một màn này, cả thân thể đều kịch liệt run rẩy.
Hai con gà nhép kia lại là đồng bạn của tên biến thái nọ?
Điều này sao có thể!
Trong nháy mắt sợ hãi lan tràn toàn thân hắn, khiến cho sắc mặt hắn bá một cái trở nên trắng bệch. Ngay sau đó, hắn đầy hoảng sợ vội vàng lùi lại.
Giờ phút này, làm sao hắn còn không biết, bản thân mình đã gặp phải người không nên dây vào, lại còn là người không được phép trêu chọc nhất trong số những người có mặt trên chiến trường này.
Cho nên bây giờ trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, trốn mau.
Trốn càng xa càng tốt!
Ngay cả hai đồng bạn vừa đuổi tới đây của hắn, cũng phát hiện tính nghiêm trọng của chuyện này, tất cả đều chấn động tâm thần.
Bọn họ đâu dám do dự, lập tức xoay người bỏ chạy. Lúc này, đám người ấy chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho mình một đôi chân nữa.
- Nếu đã đến đây rồi, vậy đừng đi nữa.
Ngay lúc đó, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Còn không chờ bọn họ phản ứng, dây leo rậm rạp đã xuất hiện bốn phía xung quanh bọn họ, từng bước từng bước ép sát lại.
- Không! Tha cho chúng ta đi, chúng ta không cố ý muốn đả thương bọn họ, chúng ta không biết bọn họ là đồng bạn của ngươi!
Ba lãnh chúa gào thét đầy thê lương thảm thiết, đều tự mang theo binh chủng của mình điên cuồng muốn phá vỡ dây leo xung quanh.
Nhưng mặc kệ bọn họ phản kháng như thế nào, vẫn bị dây leo càng ngày càng nhiều trói lại, đảo mắt một cái, toàn bộ khu vực xung quanh đã bị lượng thực vật lớn vô cùng bao phủ.
Ngoại trừ ba người bọn họ, tất cả binh chủng đều bị dây leo xuyên thấu, phân thây tại chỗ.
Mà bọn họ cũng bị dây leo trói thành bánh chưng, chỉ còn lại một hơi tàn, đưa trở lại trước mặt Lâm Hữu.
Lâm Hữu làm xong chuyện này, mới đi tới bên cạnh hai người Lạc Lỗi, kiểm tra thương thế của bọn họ.
May mắn, hai người này chỉ đổ máu quá nhiều tạm thời hôn mê mà thôi, không có bất kỳ vết thương trí mệnh nào.
Dưới Linh Tịch và nhóm Sứ Giả Tinh Linh hợp lực trị liệu, cuối cùng hai người cũng dần dần tỉnh lại từ trong hôn mê.
- Ta… Đây là... Đã chết rồi sao?
Lạc Lỗi chống đỡ thân thể, mờ mịt nhìn bốn phía.
Ngay khi hắn nhìn thấy Lâm Hữu đứng bên cạnh mình, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt đột nhiên trừng lớn lên.
- Lâm... Lâm lão đại? Thật sự là ngươi?
………….
Giờ phút này, có thể nói là Lạc Lỗi đang cực kỳ khiếp sợ.
Lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy trong lời đồn đại, một lãnh chúa mà người khác chỉ cần nghe tên cũng sợ mất mật, lại thật sự là người quen của hắn!
Nháy mắt nảy, kinh ngạc và không tin nảy lên trong lòng hắn, khiến cho cả người hắn đều ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Lạc Lỗi còn như vậy, càng đừng nói tới Từ Hướng Đông.
Ngay sau khi nghe người bên cạnh gọi một tiếng “Lâm lão đại”, cả người hắn đều rơi vào ngơ ngẩn.
Bạn đồng hành của hắn thật sự quen biết đại lão này?
Phải biết rằng, đây chính là ngưu nhân cơ hồ áp chế cả chiến trường số 1 đó!
Nếu là trước đây, hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện mình có thể nhấc lên quan hệ với nhân vật lớn như vậy.
Nhất là khi nhìn thấy đám thực vật khủng bố xung quanh, hắn lại càng cả kinh tới mức nói không nên lời.
Nhưng ngay lập tức, hai người đã phản ứng lại rồi cuống quít nhìn quanh bốn phía.
- Không cần nhìn nữa, bọn họ đã bị ta khống chế rồi.
Lâm Hữu tự nhiên biết bọn họ đang nhìn cái gì.
Hắn vỗ tay, ba lãnh chúa bị dây leo trói chặt đã được đưa tới, tất cả đều trong tình trạng hấp hối.
- Này!
Lạc Lỗi và Từ Hướng Đông lập tức đứng dậy, khiếp sợ nhìn ba người trước mặt.
Đây là gia hoả vừa đuổi giết bọn họ, còn cơ hồ ép bọn họ tới bước đường cùng ư?
- Vừa rồi bọn họ đã đuổi giết các ngươi?
Lâm Hữu hỏi.
- Ách...
Lạc Lỗi ngơ ngơ đáp lại.
- Nếu như vậy, ta giao bọn họ cho các ngươi đến giải quyết đi.
Tới lúc này, Lâm Hữu đã đại khái đoán được ngọn nguồn của chuyện này, cho nên cũng không trực tiếp giết chết ba lãnh chúa nọ, mà muốn giao ba người kia cho hai người Lạc Lỗi xử lý.
Lạc Lỗi và Từ Hướng Đông nhìn ba người kia, lại nhìn Lâm Hữu, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
- Thật sự muốn giao cho chúng ta xử trí?
- Ừm, các ngươi tự xử lý đi.
Lâm Hữu gật đầu, hắn đi qua bên cạnh, giao nơi này lại cho hai người Lạc Lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận