Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 483: Hắn Bị Theo Dõi

Hắn lại không chú ý tới, từ sau khi hắn rời khỏi Thập Phương Các, có người vẫn luôn theo dõi hắn.
Đợi không bao lâu sau khi hắn cất cánh, có bóng người đạp lên pháp bảo một trái một phải đi theo phía sau hắn, tốc độ cực nhanh, đảo mắt một cái đã tới bên cạnh.
- Ừm?
Lâm Hữu nhướng mày, hắn cũng phát hiện có điều không đúng.
Đây đúng là trên bầu trời khu trung tâm Thánh Vực, quả thật có rất nhiều người đi đường sử dụng binh chủng phi hành và pháp bảo, nhưng hai người này đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là đuổi theo hắn.
Hơn nữa từ khí thế và tốc độ suy đoán, ít nhất bọn họ cũng là tu luyện giả cấp chín.
Chẳng lẽ hắn bị theo dõi?
Lâm Hữu thầm kinh ngạc.
Có tu luyện giả trong Thánh Vực nhìn chằm chằm vào hắn, chắc bọn họ làm vậy đơn giản vì hắn lui tới cùng Thập Phương Các hoặc vì bảo vật trên người hắn mà thôi.
Dù sao khi hắn được Lục Chấn Hưng ra đón vào Thập Phương Các, cũng không giấu giếm nhiều, người có tâm muốn điều tra là chuyện quá dễ dàng.
Quả nhiên, đúng như hắn suy đoán, hai tu luyện giả đuổi theo kia đã nhanh chóng bay đến bên người hắn, trái phải giáp công, ngăn cản đường đi.
- Bằng hữu, theo chúng ta đi một chuyến, có người muốn gặp ngươi.
Lão giả bên phải chân đạp phi kiếm, khí thế có phần ngưng thật thấp giọng nói.
- Các ngươi là người của thế lực nào?
Sắc mặt Lâm Hữu không thay đổi.
- Ngươi theo chúng ta đi sẽ biết, hy vọng ngươi đừng làm chúng ta khó xử.
Người đàn ông trung niên bên trái lập tức nối theo, lời nói có chút cứng rắn.
Dù sao hai người bọn họ đã tới cấp chín, còn Lâm Hữu chỉ có cấp bảy mà thôi.
- Có người mời khách như các ngươi ư?
Lâm Hữu thầm cười lạnh trong lòng.
Nay đã khác xưa, hắn đã hoàn toàn không e ngại khi đối mặt với tu luyện giả cấp chín.
Thật rõ ràng, đối phương tới đây không có ý tốt, vậy hắn cũng không cần cho bọn họ sắc mặt dễ nhìn.
Tâm niệm vừa động, Rồng Yêu Vương đã vung cánh lên, đẩy lui hai người ra ngoài, sau đó phát động kỹ năng Tật Ảnh, đột nhiên gia tốc, bay về phía quần đảo trôi nổi.
Hai tu luyện giả ổn định thân hình, sắc mặt trở nên âm trầm.
- Đuổi theo!
Hai người không nghĩ nhiều, trực tiếp điều khiển pháp bảo, đuổi theo Lâm Hữu.
Cảnh tượng một đuổi một chạy kịch liệt, lập tức dẫn tới người đi đường đều nhìn về phía không trung.
- Chuyện gì vậy? Sao lại có người chiến đấu trên bầu trời?
- Hình như có người đang bị đuổi giết!
- Ta không nhìn lầm chứ? Hai cấp chín đuổi giết một cấp bảy?
- Vậy mà lại bị hai cấp chín nhìn chằm chằm, sợ là cấp bảy kia gặp tai họa rồi.
Tuy nói bên trong Thánh Vực có đội hộ vệ của ba đại đế quốc giữ gìn trật tự, nhưng cũng không sâm nghiêm.
Chỉ cần ngươi không e ngại chuyện sẽ chạm phải người không nên dây vào, hoặc chọc vào tồn tại cấp cao ở gần, dù giết người bên đường cũng có thể thoải mái thoát đi.
Cho nên ngay lúc nhìn thấy cuộc chiến truy đuổi trên bầu trời, chẳng có người nào nguyện ý tham gia vào, bọn họ chỉ đứng nhìn từ rất xa thôi.
Có một số còn tiếc hận thay Lâm Hữu, chọc vào ai không chọc, lại chọc phải hai cường giả cấp chín.
- Tình huống gì đây? Sao đột nhiên gia hoả kia quay đầu lại?
Không ngờ, lúc này trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Mọi người đang xem diễn, lại sửng sốt một chút, bởi vì bọn họ phát hiện thực vật cự long đang chạy trốn thật nhanh về phía trước kia, lại xoay quanh không trung một vòng rồi quay đầu nghênh đón hai người đuổi theo.
- Hắn điên rồi?
- Một cấp bảy loại muốn cứng đối cứng cùng hai cấp chín?
- Hắn không muốn sống nữa?
Trên đường vang lên một mảng lớn kinh hô.
Tất cả mọi người đều bị biến cố bất thình lình hấp dẫn qua, ai nấy cùng cảm thấy Lâm Hữu đang tự tìm đường chết.
Thế nhưng giây tiếp theo, chuyện khiến bọn họ khiếp sợ vô cùng đã xảy ra.
- Phanh!
Chỉ nghe một tiếng vang trầm, cả không trung hung hăng chấn động.
Một viên oản đậu tản ra uy thế khủng bố, được một mảnh long viêm nóng rực bao vây, đã xẹt qua trời cao, đột nhiên đánh úp về phía hai cấp chín kia.
- Cái gì?
Sắc mặt hai người cấp chín đại biến, theo bản năng đã muốn sử dụng pháp bảo né tránh.
Nhưng chuyện này xảy ra quá đột nhiên, hơn nữa Lâm Hữu bất ngờ đi vòng lại, kéo sát khoảng cách giữa hai bên, quả thực khó lòng phòng bị.
- Bành!
- A ——
Tiếng kêu thê lương thảm thiết, cùng với một đoàn mưa máu đỏ tươi, nổ tung trên bầu trời.
Người đàn ông trung niên chân đạp pháp bảo ngự phong bị xuyên thủng khoang bụng, gục tại chỗ trong nháy mắt
Sau đó, thi thể từ trên bầu trời, ầm ầm rơi xuống mặt đất.
-!!!
Con ngươi của lão giả còn sống sót đột nhiên co rút tới tận cùng, trong lòng nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn.
Một tu luyện giả cấp chín thực lực không kém lão bao nhiêu, lại bị một cấp bảy trực tiếp miểu sát?
Trong nháy mắt, cảm giác hoảng loạn và vô cùng sợ hãi tràn khắp toàn thân lão ta.
Lão ta đâu dám nghĩ nhiều, lập tức thúc giục phi kiếm thay đổi phương hướng, nhặt lên pháp bảo của đồng bạn rồi nhanh chóng bỏ chạy qua một bên.
Tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn ba phần so với hồi nãy.
Không ngờ lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng.
- Trở về nói cho chủ tử của ngươi, đây chỉ là một chút giáo huấn mà thôi.
Cả người lão giả run lên, thiếu chút nữa lão đã giận đến mức không bình tĩnh nổi mà ngã từ trên phi kiếm xuống dưới.
Thế nhưng lão đâu biết rằng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hữu căn bản không thể dùng dùng lại một kích khủng bố vừa rồi, hắn nói như vậy chỉ để hù dọa lão mà thôi.
Hơn nữa lấy tốc độ của Lâm Hữu, cũng không thể đuổi nổi lão, nếu lúc này lão toàn lực ra tay, đúng là khiến hắn không dễ ứng phó.
Nhưng may mắn, một kích phải chết hồi nãy quá mức khủng bố, lão giả đã sớm bị dọa sợ vỡ mật, đâu còn tâm tư đuổi theo.
Đợi cho lão rời xa, lúc này Lâm Hữu mới dần dần nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng.
Một kích vừa rồi, rõ ràng hắn đã ngắm thẳng vào ngực, vậy mà đối phương có thể dựa vào tốc độ phản ứng, tránh né trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa hắn cũng chú ý tới, trên cơ bản, tu luyện giả cấp cao đều có cương khí hộ thể.
Bởi vậy khi công kích của Đại Pháo rơi xuống, rõ ràng đã xuất hiện một tia tạm dừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận