Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 258: Đây Mới Là Dụng Ý Mà Cha Phái Cô Tới Nơi Này Một Chuyến?

Kể cả khi cô là con gái của quốc vương, cũng không dám mơ ước một ngày mình sẽ đạt được quang vinh bậc này, nhưng Lâm Hữu lại dễ dàng làm được.
Ánh mắt cô hướng ra xa, đó là một cây Đại Thụ Sinh Mệnh có sinh cơ dạt dào, nó cứ đứng sừng sững bên ngoài thành, giống như đã tự thành một giới.
Thấp thoáng có một điểm đen xuất hiện ở bên trên Đại Thụ Sinh Mệnh, đang bay nhanh về phía bọn họ.
Nhìn thấy điểm đen kia, Tiết Trường Quý đang chờ ở ngoài thành lập tức tinh thần chấn động.
- Lãnh chúa đại nhân tới!
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Lâm Hữu đã cưỡi Rồng Yêu Vương xuất hiện, mang theo một mảnh cuồng phong gào thét, rớt xuống phía trước đội ngũ.
- Sao ngươi lại chạy đến nơi này của ta?
Lâm Hữu xoay người một cái nhảy xuống từ phía sau Rồng Yêu Vương, ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Vân Sương, và lão giả bên cạnh cô.
Tuy lão giả kia không hiển lộ khí thế, nhưng Lâm Hữu vẫn có thể mơ hồ cảm thấy chỗ khác thường của đối phương, ít nhất người này cũng là lãnh chúa cấp tám trở lên!
- Làm sao? Không chào đón ta ư?
Kỷ Vân Sương không cho Lâm Hữu có cơ hội quan sát nhiều, lập tức nói thẳng.
Hắn thu hồi ánh mắt, mỉm cười:
- Đương nhiên là hoan nghênh, chỉ cần ngươi không tới tìm ta đòi lại tài nguyên, ta đều hoan nghênh.
- Ngươi…!
Lâm Hữu còn chưa dứt lời, nội dung câu nói của hắn đã khiến Kỷ Vân Sương nhớ tới chuyện không vui đó.
Nhưng cô cũng không quên mục đích của chuyến đi lần này, coi như không thèm so đo với Lâm Hữu:
- Quên đi, lười so đo với ngươi, lần này ta đến, chủ yếu là nhận mệnh từ cha ta, đến chúc mừng ngươi quang vinh đi lên vị trí đầu bảng.
- Hoá ra là như vậy.
Lâm Hữu giật mình hiểu ra:
- Nếu quốc vương đã phái ngươi tới, vậy cứ vào trong thành ngồi trước đi. Nơi này của ta hơi nhỏ, xin đừng để ý.
Nói xong, Lâm Hữu ra hiệu cho mấy người Tiết Trường Quý để bọn họ nhường đường, sau đó dẫn đầu đi vào trong thành.
Bộ dáng không chút khách khí của hắn lập tức khiến đám người Tiết Trường Quý trừng lớn hai mắt.
Từ khi nào lãnh chúa đại nhân của bọn họ đã thân quen với công chúa điện hạ như vậy?
Đáng tiếc còn không chờ bọn họ nghĩ nhiều, đã nghe Kỷ Vân Sương nói với đội ngũ phía sau:
- Đi thôi, chúng ta cũng đi vào.
Lời nói vừa rơi xuống, người cũng đi theo vào rồi.
Cứ như vậy, cả đội ngũ kia dưới sự dẫn dắt của Lâm Hữu, gây sự chú ý khắp nơi, tiến vào trong thành, dẫn tới vô số người ở ven đường vây xem.
Ngụy Cương đi theo ở phía sau đội ngũ, thấy không có ai chú ý tới chỗ bọn họ, hắn lập tức dùng tay chọc chọc vào Tiết Trường Quý bên cạnh, vẻ mặt gian xảo.
- Lão Tiết, ngươi nói xem, có phải công chúa đã coi trọng lãnh chúa đại nhân của chúng ta hay không? Thoạt nhìn dường như bọn họ rất thân quen nha.
- Đừng nói bừa, nếu để lãnh chúa đại nhân nghe được, cẩn thận hắn đánh ngươi!
Tiết Trường Quý hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nhưng lập tức, lão lại âm thầm đánh giá hai người đang đi cùng một chỗ trong đội ngũ phía trước, sau đó vẻ mặt trầm ngâm.
- Thoạt nhìn… Đúng là có quen biết, lẽ nào chuyện này thật sự như ngươi nói?
- Đúng không? Ta cảm thấy trong chuyện này có điểm mờ ám, bằng không người ta là một vị công chúa điện hạ tôn quý, làm sao có thể ngàn dặm xa xôi chạy đến vùng nông thôn hẻo lánh của chúng ta? Ngươi nói xem, nếu trong tương lai lãnh chúa đại nhân thật sự thành Phò mã, chẳng phải thành Hoàng Sa chúng ta đã phát đạt rồi?
- Đi đi đi, bát tự còn chưa suy xét đâu, Phò mã gì chứ? Loại chuyện này, tốt nhất đừng có nói lung tung, tránh mang tới phiền toái.
Trong lúc hai người bọn họ đang thấp giọng nói chuyện, đội ngũ cũng rất nhanh đi vào bên trong thành, vừa vặn đi qua trước mặt tiệm thợ rèn đang được đám đông vây quanh.
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Âm thanh nện búa nặng nề mà có lực từ hỏa lò bên trong tiệm thợ rèn truyền ra bên ngoài, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của Kỷ Vân Sương và lão giả bên cạnh người cô qua đó.
Khi hai người nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang vung chùy giữa đám người vây xem xung quanh, bọn họ đều sững sờ tại chỗ.
- Đó là... Người Lùn?
Một màn trước mắt đã khiến lão giả bên cạnh Kỷ Vân Sương cũng bị kinh sợ, lão còn vô cùng ngoài ý muốn nhìn người lùn thợ rèn đang chế tạo trang bị bên trong.
Giữa một thành thị nhân loại lại xuất hiện Người Lùn nhất tộc. Những người ấy còn đảm nhiệm vai trò thợ rèn trong tiệm rèn, đây là chuyện lão hoàn toàn không ngờ tới.
Mà điều khiến lão càng thêm bất ngờ chính là, ngay sau đó lão lại nhìn thấy liên tiếp hai Người Lùn nữa từ bên trong tiệm rèn đi ra, đưa vũ khí mới chế tạo xong, ném lên trên quầy hàng.
Trong nháy mắt, đám tu luyện giả lập tức điên cuồng xông vào bên trong cửa hàng, tranh mua những vũ khí này, khiến cả tiệm thợ rèn ầm ầm một mảnh.
- Ngay cả Người Lùn cũng có, lãnh địa của ngươi thật kỳ quái.
Kỷ Vân Sương không nhịn được sợ hãi than.
Đừng nhìn lãnh địa này không lớn, nhưng nó lại mang tới cho cô kinh ngạc không kém gì những lãnh địa lớn, thậm chí còn hơn vài phần.
Hơn nữa cô cũng chú ý tới, dọc theo đường bọn họ đi, bên trong ánh mắt nhóm cư dân lãnh địa nhìn Lâm Hữu đều là tôn kính, thậm chí đám trẻ nhỏ đang đùa giỡn trên đường, cũng chạy tới ngoan ngoãn chào hỏi Lâm Hữu.
Đó là một loại tôn kính phát ra từ đáy lòng.
Mà không giống như bọn họ, bị cư dân lãnh địa tôn trọng như một người cầm quyền cao không thể với tới.
Có lẽ... Điều này chính là nguyên nhân vì sao Lâm Hữu lại không giống những lãnh chúa khác.
Tuy Kỷ Vân Sương không muốn thừa nhận, nhưng quả thật trên phương diện này Lâm Hữu mạnh hơn cô nhiều lắm.
Chẳng lẽ nói, đây mới là dụng ý mà cha phái cô tới nơi này một chuyến?
Kỷ Vân Sương đang nghĩ ngợi, đột nhiên một cô bé rụt rè chạy tới bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi:
- Chị ơi, chị ơi, ngươi là cô vợ mới của lãnh chúa đại nhân sao?
Kỷ Vân Sương:
-...
Lâm Hữu:
-...
Mọi người:
-!!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận