Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 466: Chiến Thắng Liên Tục Ba Mươi Trận

- Lần này thì phiền phức rồi, mới là trận thứ hai mà đã gặp phải đối thủ khó khăn rồi.
Tư Đồ Kiếm đang nghỉ ngơi ở trên sân khấu quan sát trận chiến, lông mày cũng đều đã nhíu lại.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ dựa vào nghiêm liệt của Lâm Hữu còn có ba phần thắng hơn mình, tận lực để nâng cao bảng xếp hạng.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như tình huống có chút không ổn.
Nếu như Lâm Hữu thua trận, sợ là ngay cả một trăm vị trí đầu bọn họ cũng không thể vào được, chứ đừng nói đến việc giành được giải thưởng.
Mà bọn người Lý Niên của đại lục Vô Vọng, thì khuôn mặt đang cười trên nỗi đau của người khác, ước gì Lâm Hữu trực tiếp bị tên Đầu Trâu đánh bại, có thể giết hắn luôn thì càng tốt.
Như thế này cũng xem như là giải quyết hết một cái họa lớn ở trong lòng của bọn hắn.
- Có hơi không đúng! Các người mau nhìn đó là cái gì!?
Đột nhiên, lại là một tiếng kinh ngạc hô lên, đánh gãy sự bàn tán của mọi người.
Các lãnh chúa ở trân sân khấu nhìn về phía bên trong rừng rậm, phát hiện những dây leo kia chẳng biết tại vì sao mà bỗng chốc bốt lên một mảnh ánh sáng màu hồng lớn, khí thế bỗng chốc được nâng lên, ngay cả tốc độ của đột nhiên tăng lên.
Keng!
Tên Đầu Trâu đang xoay tròn cấp tốc thế lại ngưng lại, bị mấy dây leo màu hồng dâng lên ngăn cản.
Mà rìu lớn ở trong tay của hắn thế mà sau khi chém vào trong dây leo, lại vô cùng khó tiến lùi.
- Sao có thể như thế được!
Đôi mắt trâu của hắn ta trợn to lên.
Uy lực chiêu này của hắn ta có thể nói là vượt qua cấp tám, thậm chí ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không thể phá vỡ?
Chỉ đáng tiếc, Lâm Hữu căn bản là không cho hắn cơ hội để suy nghĩ.
Ánh sáng màu hồng trong nháy mắt đã tỏa khắp lên, những dây leo ở bốn phía giống như bị điên mà tuôn trào từ những chỗ rừng rậm, đảo mắt đã công phá sự phòng thủ của tên Đầu Trâu, hoàn toàn bao vây hắn ta ở bên trong.
- Muốn thắng ta sao? Không đơn giản như thế đâu!
Cơ thể của tên Đầu Trâu trầm xuống, chân trâu bỗng nhiên nổ tung.
Thân hình to lớn mang áo giáp kia trực tiếp thoát khỏi dây leo, bay lên không trung, trong nháy mắt đã khóa chặt chỗ sâu rừng rậm của Lâm Hữu, còn có bản thể Thanh Đằng ở bên cạnh hắn.
- Hãy ăn một rìu của ông nội ngưu của ngươi đi!
Ánh mắt của hắn ta trầm xuống, âm thanh chấn động trời.
Rìu to lớn giơ cao khỏi đỉnh đầu, ầm vang bổ xuống phía của Lâm Hữu.
- Ngăn cản hắn.
Lâm Hữu bình tĩnh ra lệnh đối với Thanh Đằng ở bên cạnh.
Một giây sau, dây leo bao trùm cả một cánh rừng đột nhiên bay lên, biến thành một xúc tu đầy trời, hung hăng va chạm chạm với hắn ta ở trên không trung.
- Oanh!
Toàn bộ không gian ở trong sân đều hung hăng chấn động lên.
Làn sóng không khí vô cùng mạnh mẽ, lấy chỗ cả hai va chạm làm trung tâm, khuấy động ra khắp bốn phía, đột nhiên đụng vào màn ánh sáng tạo thành vách tường, khiến cho trong lòng khán giả chấn động.
Nhìn lại trên không trung, chiếc rìu của tên kia đã tan nát từ lâu, máu me đầm đìa bay ra ngoài.
Thua.
Thực lực mạnh mẽ như tên Đầu Trâu vậy mà lại thua!
Trong lòng khán giả chấn động cực độ, nguyên một đám đều há miệng lớn.
Vừa rồi rõ ràng còn là thế cục chiếm ưu thế, tại sao đột nhiên lại thua rồi?
Hơn nữa còn là thua triệt để như thế!
……………
- Ầm!
Một tiếng vang trầm quanh quẩn ở trong rừng.
Sau tên Đầu Trâu, thì là lãnh chúa thứ ba mươi ra sân, ngã xuống dưới công kích sương độc của Thanh Đằng.
Tất cả các lãnh chúa đều ngây ra như phỗng, nhìn vào Lâm Hữu đang đứng ngạo nghễ ở trong sân, còn có Thanh Đằng ở bên cạnh hắn.
Ròng rã 30 trận thắng liên tiếp.
Không có trận nào là vượt qua năm phút đồng hồ, có trận vừa mới bắt đầu liền nhanh chóng bị hạ gục.
Quả thực là khủng bố!
- Rốt cuộc thì binh chủng kia là quái vật gì thế? Tại sao lại khôi phục nhanh chóng như thế?
- Chẳng lẽ nó không có năng lực hao tổn thời gian hư không sao?
- Năng lực chiến đấu bền bỉ của hệ Thực Vật cũng quá mạnh rồi!
- Rốt cuộc thì hắn là lãnh chúa giới vực nào?
Trên sân khấu, các lãnh chúa bàn tán ầm ĩ, đều đang suy đoán thân phân của Lâm Hữu.
Không có cách nào, thực lực mà Lâm Hữu biểu hiện ra thực sự là quá kinh khủng.
Sức chiến đấu của bản thân cường hãn đã không nói, ngay cả binh chủng cũng đều mạnh đến đáng sợ, năng lực khôi phục càng là biến thái đến cực điểm.
Liên tiếp ba mươi trận đấu, thế mà cũng đều không có bất kỳ dấu hiệu tan tác nào, khiến cho các lãnh chúa đang nhìn chăm chú vào sân bãi rừng rậm cũng không nhịn được mà trong lòng cảm thấy sợ hãi, không ai dám lại khởi xướng khiêu chiến đối với hắn, khiến cho những nhân vật kiêu căng của các giới vực đứng đầu kia cũng cảm thấy không thể nắm chắc phần thắng.
Tội gì vì nhất thời khí phách mà lãng phí một có hội ra sân quý giá, chiến đấu cùng với nhiều cường địch như thế.
Cho nên rất nhiều lãnh chúa đều đưa ánh mắt nhìn về phía những sân bãi còn lại, chọn những quả hồng mềm mà nắm, để tăng lên tích phân vị trí giới vực của mình.
Bên trong toàn bộ đấu trường kỹ năng đều đang hô quát va chạm không ngừng, mỗi một lãnh chúa trên sân đều đang đối chiến kịch liệt.
Chỉ có chỗ sân bãi của Lâm Hữu là không người hỏi thăm, một mảnh im ắng.
- Không có ai sao?
Lâm Hữu ngồi trên bản thể Thanh Đằng tự mình nỉ non nói, cũng thầm buông lỏng một hơi.
Thời gian dài thôi động năng lực quy tắc, vẫn là tiêu hao rất lớn đối với hắn, chỉ là hắn không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Dù sao thì hiện tại hắn mới chỉ là cấp bảy, mà năng lực quy tắc lại là sức mạnh mà cấp mười mới có thể nắm giữ.
Những người kia không đến khiêu chiến, hắn cũng vui vẻ đến thanh nhàn.
Dù sao thì khoảng cách đến lúc bí cảnh kết thúc cũng chỉ còn không đến mười phút mà thôi.
Vừa vặn mượn thời gian này, đi quan sát những buổi diễn chiến đấu còn lại.
Lúc này, những lãnh chúa có thể ở lại trên sân, cơ bản đều là thực lực không yếu, cách thức của mỗi người cũng đều là tầng tầng lớp lớp.
Thậm chí trong khu vực nước biển Lâm Hữu còn nhìn thấy một lãnh chúa Hải tộc đang điều khiển cá voi.
Hình thể của cá voi kia to lớn, thậm chí cũng không kém hơn bao nhiêu so với Thanh Đằng của hắn.
Chỉ vẻn vẹn một cái xoay người, thì nâng lên một mảng bọt nước lớn, đánh lui đối thủ ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận