Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 165: Song Long Kết Hợp

Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Ngụy Cương có khả năng là thủ hạ đắc lực nhất của Lâm Hữu người, nếu dám đắc tội hắn, về sau đừng mơ có quả ngọt ăn.
Phải biết rằng, Lâm Hữu chính là người hung ác có thể dễ dàng hành hạ đến chết mười tu luyện giả cấp sáu, cho bọn họ thêm trăm lá gan, cũng không dám gây chuyện bên trong thành Hoàng Sa, chỉ có thể ở ngoài thành đau khổ cầu xin.
- Các ngươi mau nhìn! Đó là cái gì?
Lúc này, trên tường thành đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Mọi người vốn đang kinh hoảng vì đàn rắn, lại đều nhìn về phía không trung xa xa, rõ ràng trên đó có hai thân ảnh khổng lồ, đang gào thét lao về phía cửa thành bên này.
- Là rồng! Hai con rồng thật lớn!
- Chúng nó bay qua bên này đó!
- Dường như trên lưng rồng có người!
- Là lãnh chúa đại nhân! Lãnh chúa đại nhân tới đây!
Một ít người mắt tinh rất nhanh đã phát hiện ra Lâm Hữu trên lưng rồng rồi không nhịn được kinh hô liên tục.
Mà ngay khi bọn họ khiếp sợ đang với phương thức Lâm Hữu lên sân khấu, Lâm Hữu đã muốn cho Rồng Yêu Vương và Rồng Bay xẹt qua cổng thành, bay về phía đàn rắn xa xa.
- Đi, giải quyết chúng nó.
Lâm Hữu ra lệnh một tiếng, hai con rồng nổi giận gầm lên, rồi lập tức một trái một phải tách ra, lao tới bầu trời phía trên đàn rắn.
Mà đúng lúc này, một chuyện khiến Lâm Hữu không tưởng được đã xảy ra!
- Rống!
- Lệ!
Rồng Yêu Vương rống giận, cùng với Rồng Bay thét dài, bỗng nhiên trên không trung hình thành một trận tâm linh cộng hưởng.
Trong nháy mắt, song long kết hợp.
Hai con rồng khổng lồ xoay nhanh trên không trung, cuốn theo đàn rắn không ngừng bay lên, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Thậm chí cát bụi cũng dần dần hội tụ về đây!
Cuối cùng, trên sa mạc đột nhiên dấy lên một trận cuồng phong khủng bố với uy thế hủy thiên diệt địa, từ mặt đất liên tiếp đến tận phía chân trời, giống như muốn xé rách toàn bộ không khí.
Hai mươi con Rắn Nham Thạch cấp sáu ở bên dưới đều bị cuồng phong thổi quét, bay lên không trung, thân thể bọn chúng bị cuồng phong quét qua, tầng tầng vỡ vụn, đều hóa thành thịt nát bay lên không trung.
Bên trên sa mạc cát bay đá chạy, kịch liệt chấn động, giống như một hồi kiếp nạn kinh thiên!
………..
Bao gồm cả Lâm Hữu, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng khủng bố đột nhiên xuất hiện đó làm choáng váng.
Mãi cho đến khi nửa phút trôi qua, cơn cuồng phong kia mới từ từ yếu bớt, bọn họ cũng bừng tỉnh từ trong rung động.
Nhìn về phía đàn rắn, đâu còn bóng dáng Rắn Nham Thạch nữa? Tất cả chúng đều bị cơn cuồng phong vừa rồi cuốn thành thịt nát, nhuộm mặt đất thành đỏ tươi!
- Ta có hoa mắt không? Hai mươi mấy ma thú cấp sáu chết hết rồi?
Trên tường thành, một tu luyện giả ngơ ngẩn nhìn một một đống hỗn độn xa xa rồi dùng sức xoa xoa hai mắt.
Những người khác bên cạnh hắn cũng phản ứng lại, bọn họ há miệng lớn tới mức có thể nhét được cả quả trứng gà.
Thật sự rất khủng bố!
Chưa tới nửa phút, toàn bộ ma thú cấp sáu đã mất mạng, không còn cả thi thể.
Nếu bọn họ tới gần, chẳng phải cũng chết không có chỗ chôn?
Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính Lâm Hữu?
Còn khoa trương hơn cảnh tượng ngày hôm qua gấp mấy lần!
Bọn họ không dám tưởng tượng, vì sao một lãnh chúa có thực lực biến thái như vậy lại buông xuống loại thành nhỏ xa xôi hoang vu như thành Hoàng Sa này?
Thực lực như vậy, chỉ sợ lãnh chúa thành thị trung cấp cũng không thể so sánh được!
Kể cả đám Ngụy Cương cũng đều bị một màn này khiến cả kinh nói không nên lời, nhưng khiếp sợ qua đi, lại lập tức biến thành kích động.
Có một lãnh chúa với thực lực cường đại như vậy ở đây, thành Hoàng Sa bọn họ chắc chắn sẽ trở nên lớn mạnh.
Dần dần, đám cư dân lãnh địa trên tường thành cũng không nhịn được bắt đầu vỗ tay hoan hô Lâm Hữu thi thố tài năng giải trừ nguy cơ.
Nhưng bọn họ không biết, ngay lúc này Lâm Hữu cũng đang rơi vào ngơ ngẩn.
Hắn hoàn toàn không dự đoán được, Rồng Yêu Vương và Rồng Bay lại có kỹ năng tổ hợp mạnh như vậy, thậm chí có thể dùng từ mạnh tới quá đáng để hình dung.
Vừa rồi hắn ngồi trên lưng rồng mà thiếu chút nữa đã bị lắc tới ngất xỉu đi.
Cũng may hồi nãy hắn túm lấy chúng nó rất nhanh, bằng không kiểu gì cũng rơi từ trên bầu trời xuống.
Nhưng kể cả không rơi xuống, thì trong lòng hắn vẫn ngơ ngẩn thật lâu không thể bình tĩnh lại được.
Kỹ năng tổ hợp đó!
Là một loại kỹ năng cực kỳ hiếm có, không phải bất cứ binh chủng nào cũng có thể lĩnh ngộ được.
Có kỹ năng tổ hợp này, cũng tương đương với bỏ túi một đòn sát thủ cường đại mà cực kỳ khó phòng bị.
Có đòn sát thủ này, hắn còn đâu cần phải lo lắng không đối phó được đàn côn trùng của lãnh chúa thành Mặc Uyên kia?
Hơn nữa hắn đã bại lộ thủ đoạn này, sớm hay muộn tin tức này cũng rơi vào tai đối phương, nếu hành động quá muộn, chỉ sợ đối phương sẽ có đề phòng.
- Đi, chúng ta trở về!
Không hề do dự, Lâm Hữu trực tiếp cho Rồng Yêu Vương chuyển hướng trên không trung, bay trở về lãnh địa, đồng thời, còn truyền một tiếng la lớn từ xa xa.
- Ngụy Cương, ngươi dẫn người rửa sạch hiện trường một chút.
Ngụy Cương vốn đang ngây người, lập tức tinh thần chấn động. Hắn trực tiếp rời khỏi tường thành, dẫn theo một đội nhân mã vội vàng ra khỏi thành, đi rửa sạch đống thi thể rơi rụng này.
Những người khác ở gần cửa thành thấy thế lại không nhịn được tỏ ra cực kỳ hâm mộ.
- Ngụy Cương này may mắn quá, được làm thuộc hạ cho một vị lãnh chúa lợi hại như vậy.
- Đúng thế thật, trước đây khi ta thấy hắn, hắn còn là tu luyện giả tán nhân không chút thu hút trong thành Song Diệp, bây giờ trực tiếp thành thống lĩnh vệ binh thành Hoàng Sa.
- Hơn nữa ta còn nghe nói, hắn vừa mới được lãnh chúa thành Hoàng Sa ban cho một bộ trang bị cấp sáu!
- Trang bị cấp sáu? Còn là hoàn chỉnh một bộ?
- Ít nhất giá trị của chúng cũng tới bảy, tám ngàn ma tinh?
- Thiệt hay giả? Nếu là đúng, bây giờ tới nương tựa thành Hoàng Sa còn kịp không?
- Chắc còn kịp, không phải nói bọn họ đang chiêu mộ số lượng lớn tu luyện giả sao? Nếu không chúng ta cùng nhau qua?
- Còn chờ cái gì? Đi thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận