Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 658: Mời Chào Vị Võ Giả Cấp Chín Thứ 2 (1)

Âm thanh của mấy tên hộ vệ kia cực kỳ to, lập tức truyền khắp đấu trường.
Hai người vốn đang chuẩn bị ra tay đều sửng sốt, nhìn về phía Lâm Hữu đang đi tới.
- Trận chiến đấu này cứ dừng ở đây đã.
Nhạc Đạo Nam nói một câu với đối thủ và trực tiếp rời khỏi sân đấu đi ra bên ngoài, hơi hơi hành lễ với Lâm Hữu.
Lúc này, tuy rằng Lâm Hữu mới chỉ là cấp tám nhưng Nhạc Đạo Nam ở bên trong thành Hoàng Sa lâu như vậy lại biết, thực lực của Lâm Hữu khủng bố tới mức nào.
Mà khi hắn còn ở cấp bảy đã khiến cho lão không dám khinh thường rồi.
Sau khi lên cấp tám lại càng không cần phải nói, tuyệt đối là mạnh hơn trước rất nhiều, cho nên cấp bậc lễ nghĩa nên có vẫn phải làm.
Mà sau khi hành lễ xong, lão đi đến bên người Lâm Hữu, thấp giọng nói:
- Cẩn thận một chút, người này rất mạnh.
Trong giọng nói, ẩn chứa đầy vẻ kiêng kị.
- Ừm, ta đã biết.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu, sau đó nhìn qua bóng dáng trong sân:
- Chính là ngươi nói chỉ cần bị đánh bại, ngươi sẽ gia nhập thành Hoàng Sa?
- Đúng là ta, ngươi chính là lãnh chúa tòa thành này?
Ánh mắt Tiếu Tòng Vân đánh giá Lâm Hữu, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Bởi vì hắn không rõ, vì sao Nhạc Đạo Nam có thể bất phân thắng bại với hắn lại cung kính với một lãnh chúa cấp tám như vậy?
Hắn không ngốc.
Người có thể đột phá đến cấp bậc này, hiển nhiên phải có ánh mắt.
Cho nên hắn không hề lộ ra vẻ mặt khinh thường Lâm Hữu.
Chẳng qua trong lòng, không nhịn được vẫn có chút không để tâm, dù sao cấp bậc của Lâm Hữu vẫn thấp hơn hắn một bậc.
Dựa vào thực lực của hắn chỉ cần không gặp phải loại lão quái vật ở cấp chín mấy chục trên trăm năm thời gian, đối mặt với lãnh chúa cấp chín bình thường đều đủ lực đánh một trận.
Không nói có thể thắng, toàn thân trở ra vẫn cực kỳ dễ dàng.
Huống chi người trước mặt chỉ là cấp tám?
Đây là tự tin do thực lực cường đại mang đến.
Nhưng lúc này Tiếu Tòng Vân lại tính sai rồi.
Ngay trong nháy mắt khi âm thanh của hắn vừa rơi xuống, một cỗ hàn ý lạnh như băng, đột nhiên không một dấu hiệu xuất hiện ngay phía dưới cổ hắn.
Phong mang giống như thực chất, có cảm giác chỉ cần gần thêm chút nữa thôi, hoàn toàn có thể thoải mái cắt động mạch của hắn.
- Cái gì?
Sắc mặt Tiếu Tòng Vân đột nhiên biến đổi, cơ hồ theo bản năng, hắn bạo lui ra ngoài, đồng thời loan đao trực tiếp hoa lên.
- Thương!
Va chạm chấn động màng tai, nổ tung tại đó, khiến cho trong lòng của mọi người trong sân hung hăng chấn động.
Tình huống gì đây?
Sao trên sân lại đột nhiên có thêm một bóng dáng?
Mọi người bên ngoài còn khiếp sợ, càng đừng nói tới người trong cuộc là Tiếu Tòng Vân. Lúc này, con mắt hắn trừng thật lớn, khiếp sợ nhìn quái vật Xương Rồng Tròn không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trung tâm sàn đấu.
Lại có người tới gần hắn như vậy mà hắn không hề hay biết?
- Thế nào? Ta tới làm đối thủ của ngươi, không vấn đề gì chứ?
Giọng nói của Lâm Hữu vang lên bên cạnh.
Không đợi Tiếu Tòng Vân phản ứng, một đạo tia sáng xanhh cũng đã rơi xuống trên người hắn, giúp hắn trị liệu thương tích và trạng thái trên người.
Tiếu Tòng Vân nhìn thoáng qua Lâm Hữu một cái thật sâu, hiển nhiên đã hiểu quái vật Xương Rồng Tròn là vật triệu hồi của đối phương, trong lòng hắn lập tức trầm xuống.
Một kích vừa rồi rõ ràng không ẩn chứa sát ý.
Chỉ lên sân khấu, đã đáng sợ như thế, chẳng lẽ đây chính là thực lực chân chính của lãnh chúa thành Hoàng Sa?
Hiện tại hắn cũng hiểu được, vì sao Nhạc Đạo Nam lại khách khí như thế.
Nhưng muốn khiến hắn khuất phục, chỉ dựa vào chút trình độ đó là không đủ!
Hai tay Tiếu Tòng Vân nắm chặt loan đao, chiến ý trong mắt càng thêm đậm đặc.
Giây tiếp theo, mặt đất dưới lòng bàn chân hắn đột nhiên nổ vang, cả người hóa thành mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Vô Ảnh.
Tốc độ cực nhanh, hơn mười mét chỉ giây lát là tới.
Mọi người bốn phía đều kinh hô lên, Nhạc Đạo Nam lại không nhịn được rung động.
- Chết đi!
Chỉ nghe một tiếng hét lớn của Tiếu Tòng Vân nổ vang trong không trung, một đôi loan đao trong tay ra khỏi vỏ, hóa thành hàn mang cắt nát không khí, hung hăng đánh về phía Vô Ảnh.
Tê…Một đao, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể Vô Ảnh.
Nhưng còn không chờ Tiếu Tòng Vân vui vẻ, xúc cảm truyền đến từ trên loan đao lại khiến hắn biến sắc.
Chém hụt!
Đúng lúc này, một cỗ sát ý từ phía sau đánh úp lại.
Cơ hồ là Tiếu Tòng Vân không chút nghĩ ngợi, đã bước ra một cước, ngừng thân hình lại rồi lấy một tư thế cực kỳ vặn vẹo nghiêng thân thể qua một bên.
Một thanh chủy thủ sắc nhọn xuất hiện, cơ hồ là lướt sát sạt qua gáy hắn, xẹt qua tạo thành một vết máu nhợt nhạt.
Thật nhanh!
Trong lòng Tiếu Tòng Vân kinh hãi.
Thậm chí hắn còn không thấy rõ quái vật Xương Rồng Tròn kia đã biến mất như thế nào, lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn như thế nào.
Nếu không phải hắn đã đúc kết được kinh nghiệm chiến đấu và trực giác từ bao nhiêu năm qua, chỉ sợ một kích vừa rồi đã sớm tiễn hắn về trời.
Lúc này, hắn đâu còn dám giữ lại, gió lớn vờn quanh trên người.
Trực tiếp phát động kỹ năng gia tốc, tốc độ đột nhiên tăng lên, đồng thời hai tay nắm loan đao tung bay, đột nhiên vạch về phía sau.
Lại chém hụt.
- Ác ——
Bỗng từ trong đám người bên ngoài sân vang lên một đợt hô nhỏ, hình như bọn họ đã nhìn thấy hình ảnh ghê gớm gì đó.
Bởi vì không biết từ khi nào, Vô Ảnh đã xuất hiện ở ngoài mười mét, cầm chủy thủ sắc nhọn trong tay, ngạo nghễ đứng, tốc độ nhanh đến kinh người.
- Tốt lắm, lại đến!
Tiếu Tòng Vân chiến ý tận trời.
Hắn đã thật lâu chưa từng gặp được đối thủ có thể bức mình vào tuyệt lộ như vậy, còn là đối thủ am hiểu tốc độ.
Hai tay nắm loan đao kích động run rẩy, nhưng trong lòng lại bình tĩnh vô cùng.
Thân thể hơi hơi trầm xuống, lại lao nhanh ra đi, triền đấu cùng Vô Ảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh, va chạm không ngừng.
Dường như vũ khí của hai người đã nhanh đến trình độ mắt thường khó phân biệt được, lại một đợt âm thanh không khí bị xé rách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận