Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1289: Thoát Chết Trong Gang Tấc.

Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang điếc tai nhức óc, thánh quang màu trắng chói lóa mắt giống như mở ra thiên địa, chém ra vực sâu vạn trượng trên cánh đồng hoang.
Lực lượng cuồng bạo hóa thành sóng khí, triệt để cắn nuốt quân đoàn Lâm Hữu Cự Long, mấy chục binh chủng Siêu Phàm bị dư ba xoắn thành vỡ nát.
Nhưng cũng nhờ một kích này đã làm nhiễu loạn ánh mắt của tất cả các Lãnh Chúa khác.
Lâm Hữu nắm lấy cơ hội rơi xuống mặt đất, trực tiếp phát động kỹ năng Tiềm Hành chạy trốn.
Hắn biết như vậy không có cách nào lừa được Lãnh Chúa cấp 13, nhưng có thể chống đỡ được giây nào thì hay giây đó, dù sao cũng tốt hơn không làm gì.
Quả nhiên, hắn vừa mới đi ra ngoài mấy cây số thì đã bị cảm giác mạnh mẽ của Đại trưởng lão và Thất trường lão khóa chặt.
Mũi tên lăng lệ bắn thẳng về phía hắn, làm Lâm Hữu phải lần nữa cưỡi lên Tiềm Long trốn đi thật xa.
- Đuổi theo!
Các lãnh chúa ở phía sau kịp phản ứng cũng nhao nhao đuổi theo.
Hàng trăm hàng ngàn Lãnh Chúa cấp 12 trở lên truy sát một người, trình diễn một màn chạy trối chết kinh động tâm phách trong cánh đồng hoang.
Trong nháy mắt, đám người đã bỏ xa thành thị kia, đi vào chỗ sâu trong cánh đồng hoang.
Thương thế trên người Vương tộc của Lâm Hữu cũng đang không ngừng trở nên càng ngày càng nặng, ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở lên mơ hồ.
Còn một chút nữa là sẽ đến rồi.
Lâm Hữu nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm mảnh trời đất màu máu càng ngày càng gần kia, rõ ràng cảm giác đang ở trước mắt, nhưng lại xa xôi như thế.
Lãnh Chúa sau lưng thấy thể lực của hắn sắp chống đỡ hết nổi, lập tức vui mừng quá đỗi.
Nhất là hai vị trưởng lão và mấy Lãnh Chúa cấp 13 thì càng tăng tốc đuổi theo.
Mà Lực Lượng Pháp Tắc của Lâm Hữu cũng đang sắp tiêu hao sạch sẽ.
Không có Pháp Tắc Thời Gian kiềm chế, làm cho hắn rơi vào tuyệt cảnh trong nháy mắt.
Ầm ầm!
Đột nhiên, mặt đất dưới chân Lâm Hữu nổ tung một tiếng vang thật lớn.
Một con Cự Trùng khí thế kinh khủng xông ra khỏi mặt đất, một ngụm nuốt Lâm Hữu đã nỏ mạnh hết đà vào, đồng thời trên bầu trời truyền đến một tiếng cười cuồng ngạo.
- Ha ha ha, quả nhiên những con thú hai chân các ngươi vẫn thích nội đấu như thế, nhiều người như vậy truy sát một người, tiểu tử này ta mang đi.
Vừa nói hết câu, con trùng khổng lồ kia một lần nữa chui về mặt đất, dù là mấy người Đại trưởng lão đều không đuổi kịp, đảo mắt đã biến mất trong cánh đồng hoang.
……….
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến tất cả người đang đuổi giết Lâm Hữu đưa mắt nhìn nhau, lập tức ngừng truy kích.
Mà hai trưởng lão điện Vạn Thần thì mặt trầm như nước.
Giọng nói mới vừa rồi chính là Ác Ma Đầu Trâu chạy ra khỏi điện Vạn Thần của bọn hắn, một ma thú cấp cao chuyển sinh từ Ma Tôn.
Bọn hắn không ngờ đối phương lại giữ lời hứa cứu Lâm Hữu một mạng, còn đặc biệt chạy đến địa phương bên ngoài như thế.
- Làm sao bây giờ?
Thất trưởng lão hỏi.
- Đông Cực Ma Vực nguy hiểm trùng điệp, không phải nơi chúng ta có thể tùy tiện đi vào, trở về hồi báo cho Điện Chủ trước rồi nói sau.
Đại trưởng lão nói với vẻ mặt ngưng trọng.
Hạch Tâm Thế Giới rơi vào tay Ma tộc, đây không phải là tin tức tốt đối với bọn hắn.
Tuy thứ này vô dụng với Ma tộc, nhưng muốn đoạt lại từ trong tay bọn hắn thì không phải là việc dễ dàng.
Chỉ có thể chờ đợi Ma tộc không cách nào dung nạp lãnh chúa nhân loại là Lâm Hữu rồi tống hắn ra ngoài, như thế bọn hắn mới có cơ hội ra tay.
Hai người nhìn chằm chằm phương hướng Lâm Hữu biến mất rồi quay người rời đi, trở về thành Vạn Thần.
Đám lãnh chúa truy sát kia vô cùng tiếc hận, không bao lâu đã giải tán sạch sẽ.
...
- Ngưu Phỉ, tại sao ngươi muốn cứu một lãnh chúa nhân loại, lại còn mang về đây?
Bên ngoài Đông Cực Ma Vực, bên trong một tòa thành âm u đáng sợ truyền đến một tiếng gầm nhẹ giống như chất vấn.
Đúng như những gì mà Đại trưởng lão suy đoán, sự xuất hiện của lãnh chúa nhân loại là Lâm Hữu lập tức khiến sinh linh ở Đông Cực Ma Vực bài xích.
Đặc biệt là ma thú Cửu Đầu Long Giao nắm giữ danh xưng Cửu Anh, kẻ thống trị một mảnh khu vực bên ngoài, hắn lập tức tới tìm Ngưu Phỉ, cũng chính là ma thú Đầu Trâu mà Lâm Hữu cứu trước đó.
Mà đẳng cấp của Cửu Anh tương đương với Ngưu Phỉ, chính là lãnh chúa ma thú cấp 14.
Bên trong Ma tộc, một khi ma thú đạt tới cấp lãnh chúa thì có thể xưng là ma thú cấp cao, có lực thống trị thiên nhiên với các ma thú sơ đẳng.
Ma thú cấp cao cấp 14 được các lãnh chúa ở Thần Vực gọi là Ma Tôn, cao hơn Ma Vương một cấp bậc.
Cấp bậc ma thú Ma tộc rất nghiêm ngặt.
Nhưng thực lực bây giờ của Ngưu Phỉ vẫn chưa khôi phục lại như lúc ban đầu, cho nên Cửu Anh nói chuyện với hắn không chút khách khí, phàn nàn tại sao hắn lại cứu một lãnh chúa nhân loại rồi mang về đây.
- Ngươi không hiểu.
Ngưu Phỉ lười biếng ngồi trên ghế dựa làm bằng xương thú:
- Tên nhân loại này có lai lịch không nhỏ, có lẽ sẽ giúp ích cho chúng ta.
Vốn dĩ ngay từ đầu câu ‘Bảo vệ hắn một mạng’ mà Ngưu Phỉ nói với Lâm Hữu chỉ là một câu nói đùa mà thôi, hắn vẫn chưa nghĩ tới việc muốn thực hiện nó.
Nhưng những gì chứng kiến trên đoạn đường chạy về Đông Cực Ma Vực lại khiến hắn cảm nhận được sự bất phàm của Lâm Hữu.
Mãi cho đến khi Lâm Hữu xuất hiện tại chỗ giao giới giữa Đông Cực Ma Vực và Thần Vực, ý tưởng cứu đối phương mới xuất hiện.
- Trợ giúp? Một tên lãnh chúa nhân loại đối địch với chúng ta thì có thể giúp được cái gì chứ?
Chín cái đầu của Cửu Anh cùng nhau lên tiếng, âm thanh khuếch đại hơn rất nhiều.
- Không không không, tiểu gia hỏa này không phải là kẻ đối địch chúng ta, ta có thể cảm giác được sự căm hận toàn bộ Thần Vực bên trong linh hồn hắn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy khiến một lãnh chúa nhân loại đi đối phó nhân loại là một chuyện rất thú vị sao?
- Cái này...
Cửu Anh dừng lại, có chút kinh nghi bất định (không biết nên tin hay không) nhìn Ngưu Phỉ.
Hắn biết rõ, Ngưu Phỉ là ma thú cao đẳng, một ác ma tỏa hồn am hiểu nhất là nuốt chửng linh hồn, năng lực khống chế linh hồn của hắn vô cùng khủng bố.
Nếu hắn đã nói như vậy, có lẽ lãnh chúa nhân loại này thật sự có ích cho bọn hắn, dù sao bọn hắn và Thần Vực đã chiến đấu lâu như vậy rồi, đúng là thời điểm nên xuất hiện sự thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận