Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 766: Uy Hiếp Vô Hình

- Còn ai muốn tài nguyên trên người ta không?
Lâm Hữu không thèm đi nhìn thi thể của người đàn ông mặt sẹo ấy, mà ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn quét bốn phía.
Tất cả lãnh chúa bị ánh mắt hắn quét đến, đều cổ đầu rụt cổ lại, cả kinh lùi về phía sau.
- Ngươi... Ngươi đừng kiêu ngạo! Dù ngươi giết được hắn, thì chúng ta còn nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi có thể một lần giết hết được chúng ta?
- Đúng vậy! Chỉ chết một thủ lĩnh, ta... Chúng ta còn có thể đề cử ra một thủ lĩnh mới!
- Ngươi đang muốn là địch của cả trận doanh chúng ta?
Sắc mặt mấy lãnh chúa trở nên nghiêm túc nhưng nói toàn lời râu ria.
Hình như chung quanh có nhiều người như vậy, khiến lá gan bọn họ trở nên lớn hơn.
Lâm Hữu nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ.
- Hình như các ngươi vẫn không rõ ý của ta, ta không cần là địch với đám người các ngươi, ta chỉ cần tìm ra một kẻ manh động nhất... Rồi giết chết là được.
Nói xong, hắn còn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chuôi đại đao băng phách bên hông một chút.
Hành động này của hắn lập tức khiến đám lãnh chúa kia thầm căng thẳng.
Nhất là mấy kẻ manh động nhất kia, vẻ mặt lại ra vẻ sợ hãi, cả thân thể đều trở nên căng thẳng, không ngừng cảnh giác bốn phía.
Theo như lời Lâm Hữu nói, hắn cũng không cần một lần là địch của nhiều người như vậy.
Bởi vì dù là hắn, cũng không thể một lần ứng phó với nhiều lãnh chúa cấp tám như vậy.
Nhưng giết chết một hai kẻ hay gây chuyện, lại hoàn toàn không phải nói chơi.
Ai cũng không muốn chết, huống chi là loại đám đông ô hợp tạm thời tụ tập lên này.
Hơn nữa bọn họ cũng không nghi ngờ Lâm Hữu có thể làm được chuyện này, dù sao thi thể người đàn ông mặt sẹo bên cạnh chính là minh chứng tốt nhất.
Đây là một loại uy hiếp vô hình.
Ai cũng không dám dễ dàng lấy thân mạo hiểm, dùng tánh mạng của mình để làm chim đầu đàn.
Chuyện này khiến cho cả mấy nghìn người thuộc đoàn đội liên minh đều bị một mình Lâm Hữu làm kinh sợ, không ai dám tiếp tục đứng ra kêu gào, cũng trực tiếp khiến đám lãnh chúa xung quanh thấy mà khiếp sợ không thôi.
Hai lãnh chúa Giới Nguyên Thủy bên cạnh hắn lại nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Đương nhiên, Lâm Hữu cũng biết đạo lý ép quá sẽ hỏng chuyện.
Trước khi có thực lực tuyệt đối đủ để trấn áp những lãnh chúa này, vẫn không nên ép chết bọn họ sẽ tốt hơn.
Cho nên yên tĩnh qua đi, hắn lạnh giọng nói:
- Ta không có hứng thú với tranh đấu của bọn ngươi, chỉ cần đừng làm trở ngại đến ta là được, muốn làm sao thì làm đừng ảnh hưởng tới chuyện của ta là được.
- Nhưng nếu có ai dám khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, vậy cần phải làm tốt chuẩn bị, sẽ được ta truy sát vô tận đi.
Truy sát vô tận...
Trong lòng lãnh chúa các giới thầm run sợ, ai cũng không dám tưởng tượng hình ảnh mình bị loại tồn tại biến thái điên cuồng này đuổi giết.
Hơn nữa bọn họ chỉ là trận doanh lâm thời tạo thành mà thôi.
Chờ sau khi Chiến Trường Vạn Giới lần này kết thúc, lấy đâu ra nhiều người “cùng chung hoạn nạn” với ngươi như vậy?
Một khi bị gặp phải, sẽ không còn là chiến bại bỏ trốn đơn giản như vậy.
- Còn nữa.
Lúc này, Lâm Hữu lại bổ sung một câu:
- Mấy người bọn họ là đồng tộc của ta, tự do sử dụng trận địa cơ thạch chắc không thành vấn đề chứ?
Nếu đều là lãnh chúa Giới Nguyên Thủy, có thể giúp tự nhiên phải giúp một chút.
Hơn nữa vừa rồi khí phách mà bọn họ biểu hiện ra ngoài, khiến cho Lâm Hữu tán thưởng.
Ít nhất thì bọn họ cũng là đám người duy nhất dám đứng ra nói chuyện, dám dũng cảm dùng trứng chọi đá, đối kháng cùng người ba đại trận doanh.
Dựa vào điểm này, đủ khiến hắn ra tay tương trợ.
Về phần đám lãnh chúa khác vẫn im lặng không phát ra tiếng, chỉ có thể nói là xứng đáng, Lâm Hữu chẳng có tâm tư mà xen vào chuyện của bọn họ.
Nếu không sẽ làm tổn hại quá nhiều ích lợi của tam đại trận doanh, cũng hoàn toàn trái ngược với mong muốn của hắn.
Không cần thiết phải vì đám người chẳng liên quan mà đưa tới phiền toái cho chính mình.
- Đều đi tới đi.
Lâm Hữu xem người của ba đại trận doanh không nói chuyện, coi như bọn họ đã cam chịu, vì vậy hắn trực tiếp nói một câu với mấy lãnh chúa đang bị bao vây.
Mấy người kia nghe vậy, đầu tiên là chần chờ một chút, sau đó thật cẩn thận bước ra khỏi đám người đi tới bên cạnh Lâm Hữu.
- Đa tạ!
- Cực kỳ cảm tạ!
Hai lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy cùng ba lãnh chúa giới vực khác, đều chắp tay nói lời cảm tạ Lâm Hữu, vẻ mặt đầy thành khẩn.
Lâm Hữu gật đầu với hai đồng tộc, lúc này mới tò mò nhìn về phía ba người kia.
- Bọn họ là người Giới Thiên Linh, bạn bè láng giềng của Giới Nguyên Thủy chúng ta.
Lãnh chúa hệ Vong Linh của thế giới Nguyên Thủy vội vàng giải thích.
- Giới Thiên Linh?
Ánh mắt Lâm Hữu vừa động.
Hắn đã nghe nhắc tới giới vực này, xem như một trong số ít những giới vực giao hảo cùng Giới Nguyên Thủy.
Hơn nữa, vị diện giới vực của bọn họ cách Giới Nguyên Thủy không quá xa, cho nhau ngẫu nhiên sẽ có lui tới.
Nếu đã là phe bạn, tự nhiên cũng muốn giúp một phen, hắn nói thẳng:
- Đi thôi, cùng nhau qua trao đổi vật phẩm đi.
- Đa tạ người anh em ra tay tương trợ.
Thanh niên nho nhã cầm đầu bọn họ lại chắp tay với Lâm Hữu.
Ngay sau đó, ngay trước mắt bao người, một hàng sáu người bọn họ đi đến bên cạnh cơ thạch trận địa, bắt đầu trao đổi vật phẩm.
Khí tức căng thẳng như sắp bùng nổ cũng buông lỏng theo.
- Ngươi cảm thấy, chúng ta cần đi mượn sức hắn không?
Trong trận doanh Nhân tộc, một lãnh chúa ở bên cạnh thủ lĩnh trận doanh Sở Chấn Nhạc thấp giọng hỏi.
- Không cần.
Sở Chấn Nhạc lắc đầu, ánh mắt hắn ngưng trọng:
- Loại người như hắn, không phải chúng ta có thể điều khiển, chỉ cần không nguy hại đến ích lợi của chúng ta là được. Còn mấy người bên cạnh hắn, về sau cứ cho bọn họ đi qua đi, không cần thiết vì chút tài nguyên ấy mà tạo thêm một đại địch.
- Được rồi, còn đoàn đội liên minh bên kia thì sao? Nên làm cái gì bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận