Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 235: Bị Đánh Lén

Cuối cùng, khi Thanh Cương lên tới cấp bảy, nó cũng hoàn toàn bày ra thiên phú kinh người trên chiến trường.
Chưa nói tới sự bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn, nó vẫn hơn đám Cổ Thụ Chiến Tranh khác một cái kỹ năng Trường Trọng Lực.
Mà thiên phú chuyên chúc của nó cũng thực vĩ đại, tăng mạnh năng lực sinh tồn cho dãy binh chủng đứng phía trước, cung cấp không gian cho dãy binh chủng xếp đằng sau có thể phát huy tác dụng mạnh nhất.
Lại kết hợp với đám thụ yêu cận chiến do Cổ Thụ Tự Nhiên triệu hồi ra, có thể nói là cực kỳ khủng bố.
Thậm chí cả đám binh chủng như Rồng Yêu Vương, Rồng Yêu Phi, Sư Tử Nhận Ảnh, Xương Rồng Tròn… Đều nhận được gia tăng.
- Nếu như vậy, ta cho ngươi kết hợp với Rêu Thiết Giáp và Rùa Đen Lá Chắn đi.
Lâm Hữu cân nhắc một chút, sau đó lại cho Rêu Thiết Giáp cấp bảy cộng sinh lên người Thanh Cương, cả Rùa Đen Lá Chắn cấp bảy nữa, đều sắp xếp cho Thanh Cương.
Trong nháy mắt, thuộc tính của Thanh Cương đạt tới một tình trạng cực kỳ khủng bố.
Chỉ một lần nhảy vọt đã trở thành binh chủng cận chiến mạnh nhất của hắn!
Làm xong những chuyện này, cuối cùng Lâm Hữu cũng cảm thấy mỹ mãn, một lần nữa, hắn lại truyền tống quay về chủ thành.
Sau đó mang theo Linh Tịch và mấy binh chủng phi hành ra khỏi thành, thẳng tắp bay về phía chiến trường, dần dần bỏ lại chủ thành ở đằng sau.
Dùng hết nửa tiếng, hắn cũng lướt qua đồn biên phòng, đi vào một mảnh núi rừng cách đồn biên phòng bốn mươi km về phía nam.
Từ rất xa, đã có thể nhìn thấy một mảnh hồ nước màu đen rộng lớn.
Chắc đây chính là hồ Hắc Thủy (Nước Đen) được miêu tả trên nội dung nhiệm vụ.
Không nghĩ nhiều, Lâm Hữu trực tiếp cho Rồng Yêu Vương dưới thân thay đổi phương hướng, lao vút qua bên kia.
Mà khi hắn bay qua bầu trời phía trên cánh rừng rậm, hắn còn có thể mơ hồ nhìn thấy mấy bóng dáng đang chiến đấu trong rừng, hình như là đám lãnh chúa khác đang săn giết ma thú.
Tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lâm Hữu lập tức tăng tốc xẹt qua khoảng không trên đỉnh đầu bọn họ.
Không bao lâu, hắn đã rời khỏi núi rừng, đi vào gần khu vực hồ kia, vững vàng rớt xuống ven bờ.
Gió lạnh trên mặt hồ, không ngừng ập vào mặt hắn, mang đến một tia giá buốt, hình như còn lạnh hơn hắn từng tưởng tượng.
- Hử?
Vừa rơi xuống đất, Lâm Hữu đã không nhịn được khẽ phát ra một tiếng hử, chân mày dần dần nhíu lại.
Dựa theo nội dung ủy thác, xung quanh hồ Hắc Thủy phải có rất nhiều Cá Sấu Hắc Thủy mới đúng.
Thế nhưng tình huống thực tế lại khác xa, quanh đây một mảnh im ắng, chẳng thấy một bóng dáng ma thú nào, chứ đừng nói tới Cá Sấu Hắc Thủy.
Chẳng lẽ bị lãnh chúa khác đi trước một bước rồi?
Hay hắn tới nhầm nơi?
Lâm Hữu nghi hoặc nhảy xuống phía sau lưng Rồng Yêu Vương, chậm rãi đi vào bên hồ.
Nơi tầm mắt hắn quét tới, ngoại trừ bờ biển trống trải bên ngoài, chỉ có một mảnh hồ nước màu đen vô cùng rộng lớn trước mắt, và chẳng còn cái gì nữa.
Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, hắn lại phát hiện.
Ở bốn phía hồ nước còn lưu lại rất nhiều dấu vết đánh nhau, dường như mới xuất hiện không được bao lâu, hơn nữa nhìn kiểu gì cũng thấy không phải dấu vết của lũ cá sấu.
Có điểm kỳ lạ......
Sắc mặt Lâm Hữu càng trở nên nghiêm trọng hơn, hắn dần dần lui lại bên người binh chủng.
Hắn có chút lo lắng nơi này sẽ có tồn tại cao cấp nào đó đang mai phục, nếu chỉ vì một nhiệm vụ ủy thác mà vứt đi mạng nhỏ của mình, quá không đáng giá rồi.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhảy lên lưng Rồng Yêu Vương, chuẩn bị lên không trung điều tra một lần lại nói sau.
Nhưng ngay lúc đó, dị biến xảy ra!
Mặt hồ đang bình tĩnh, đột nhiên dấy lên từng đợt sóng lớn.
Mấy băng chùy có uy thế khủng bố, đột nhiên lao ra từ bên cạnh Hắc Thủy, bắn nhanh về phía hắn!
Tốc độ của băng chùy kia thật sự quá nhanh.
Còn nhanh hơn đại đa số binh chủng cấp bảy!
Căn bản không để binh chủng bên người hắn có cơ hội cứu viện, đảo mắt một cái băng chùy nọ đã lao thẳng tới trước mặt hắn, đồng thời còn mang theo một thứ cảm giác rét lạnh thấu xương, thậm chí còn khiến cả người hắn đông cứng lại.
Ngay một khắc sinh tử, Lâm Hữu xoay mạnh người, dùng một chút chênh lệch cực kỳ nhỏ bé, mắt thấy băng trùy sắp đâm thẳng vào thân thể hắn lại xẹt qua bả vai.
Soạt!
Quần áo rách vụn, trên vai Lâm Hữu bị cắt thành một lỗ thủng, băng giá xâm nhập cơ thể, dường như muốn đông cứng máu trong người hắn.
- Hả? Vậy mà tránh được?
………….
Lâm Hữu trăm triệu lần không nghĩ tới, bên trong hồ nước lại ẩn giấu kẻ địch!
Đối phương còn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, phát động đánh lén với hắn.
Nếu không phải hắn phản ứng đúng lúc, chỉ sợ đã sớm bị băng chùy kia đâm thủng ngực rồi, còn không công lãng phí hiệu quả của Hình Nộm Thế Thân.
Từ uy lực của băng chùy nọ, ít nhất đã đạt tới trình độ cấp bảy đỉnh cao.
Lâm Hữu quay đầu lại, quả nhiên đã nhìn thấy bên trên hồ Hắc Thủy dấy lên một cơn sóng gió động trời.
Một bóng dáng cả người bị màn nước đen bao vây, dần dần trồi lên mặt nước.
Mà hồ nước bên người hắn ta, cũng nhanh chóng ngưng tụ thành hơn trăm Nguyên Tố Băng cả người đầy băng chùy thật dài, khí thế trên người bọn chúng, còn mạnh hơn vài phần so với binh chủng bên cạnh hắn.
Thậm chí trên người lãnh chúa kia cũng tản ra một cỗ khí tức mạnh mẽ.
Lãnh chúa cấp bảy!
Tuyệt đối là lãnh chúa cấp bảy!
Lâm Hữu thầm kinh hãi.
Nhưng càng làm cho hắn khiếp sợ, chính là thứ cảm giác bài xích đang dâng lên trong người hắn.
Loại cảm giác này chỉ xuất hiện ở khi hắn chạm mặt với lãnh chúa giới vực khác trên Chiến Trường Vạn Giới mà thôi.
Nói cách khác, đối phương không phải người của đại lục Nguyên Thủy!
- Ngươi là người đại lục Nguyên Sát!
Lâm Hữu quát khẽ một tiếng, sau đó hắn nhanh chóng triệu tập binh chủng tới bên người.
Lãnh chúa kia thấy Lâm Hữu nhận ra thân phận của mình, trong mắt hắn ta cũng xuất hiện sát ý.
- Nếu đã bị ngươi biết, vậy không thể để ngươi lại được. Lên! Giải quyết hắn!
Chiến tranh giữa các giới vực, căn bản không cần nhiều lời, chỉ đơn giản là không phải ngươi chết chính là ta sống.
Tuy Lâm Hữu vừa tránh thoát hành động đánh lén của hắn ta, nhưng lãnh chúa nguyên tố vẫn không để một tên lãnh chúa cấp sáu như Lâm Hữu vào mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận