Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 659: Mời Chào Vị Võ Giả Cấp Chín Thứ 2 (2)

Hai bên cầm vũ khí trong tay, nhanh chóng chuyển dời, động tác nhanh không tưởng, giao thủ hơn mười hiệp, loan đao và chủy thủ đột nhiên va chạm, bộc phát ra một làn sóng chấn động, đánh văng Tiếu Tòng Vân và Vô Ảnh cùng một lúc.
Chẳng qua lúc này lại không giống lúc trước.
Tiếu Tòng Vân còn chưa đứng vững, trên người Vô Ảnh đột nhiên bốc lên một màn u quang quỷ dị.
Phát động kỹ năng biến dị Thuấn Ảnh!
- Cái gì!?
Tiếu Tòng Vân quá sợ hãi, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, thanh chủy thủ lạnh như băng đã tập kích tới trước ngực, uy thế còn khủng bố gấp đôi vừa rồi.
Khát vọng muốn sống mãnh liệt, khiến cho hắn dồn hết toàn lực vào một chiêu cuối cùng, chắn ngang loan đao trước ngực, ngăn cản chỗ yếu hại.
- Thương!
Âm thanh va chạm kịch liệt, cùng với một tiếng đứt gãy giòn vang, quanh quẩn sân đấu.
Loan đao trong tay Tiếu Tòng Vân đã gãy lìa, một ngụm máu tươi phun ra, cả người giống như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Mọi việc những chuyện này chỉ phát sinh trong chớp mắt.
Tất cả mọi người chung quanh còn chưa kịp phản ứng, một đám ngây ngốc sững sờ nhìn Tiếu Tòng Vân ầm ầm rơi xuống đất và Vô Ảnh đang đứng thẳng.
Một hồi lâu, cũng có người phản ứng lại, hai mắt đột nhiên trừng lớn.
- Thắng, lãnh chúa đại nhân thắng!
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên xong rồi?
- Tốc độ thật nhanh! Căn bản là thấy không rõ!
- Này... Đã xong rồi?
Tiếng kinh hô, nháy mắt thổi quét xung quanh Thao Trường Luyện Binh.
Tất cả mọi người bị thực lực khủng bố của Vô Ảnh dọa sợ, khó có thể tin.
Cả Nhạc Đạo Nam vừa giao thủ cùng Tiếu Tòng Vân nữa, lão đang khiếp sợ không thôi.
Bởi vì chỉ có lão là người biết rõ ràng nhất về sự mạnh mẽ của Tiếu Tòng Vân.
Mà đối thủ mạnh như vậy cũng bị đánh bại, rốt cuộc thực lực của vật triệu hồi Xương Rồng Tròn này dũng mãnh đến mức nào? Đây thật sự là thực lực mà lãnh chúa cấp tám nên có ư?
Mà nếu lão nhớ không lầm.
Hình như trước kia Lâm Hữu không có vật triệu hồi này?
Không nghĩ tới chỉ vài ngày không gặp, lãnh chúa đã có thêm một thủ hạ với chiến lực dũng mãnh như thế.
Nếu vậy, chỉ sợ thành tựu tương lai của lãnh chúa thành Hoàng Sa không chỉ dừng lại ở lãnh chúa cấp chín!
Điều khiến cho lão cũng không nhịn được có chút dao động, lão có nên thừa dịp cánh chim này chưa đón gió mà cho đối phương thấy quyết tâm đi theo của mình hay không?
Trong tương lai nếu đối phương thật sự có thể thành lập công quốc, vậy lão là tu luyện giả cấp chín đầu tiên gia nhập thành Hoàng Sa, ít nhất cũng được coi như một trong đám khai quốc công thần. Chuyện này tuyệt đối là một thiên đại kỳ ngộ với lão!
- Khụ khụ...
Đúng lúc này, Tiếu Tòng Vân trong sân đấu cũng khôi phục lại, vừa ho khan vừa bò dậy khỏi mặt đất. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Vô Ảnh ở cách đó không xa, đang ung dung từ từ lại gần Lâm Hữu.
- Ta thua.
Sau khi thở dài một hơi hắn rất sảng khoái thừa nhận mình thất bại.
- Dựa theo ước định, từ hôm nay, Tiếu Tòng Vân ta chính là người của thành Hoàng Sa, tiểu nhân bất tài, xin lãnh chúa đại nhân thu nhận!
Phù phù!
Vừa dứt lời, hắn đã trực tiếp quỳ một gối xuống và chắp tay, cúi đầu bái Lâm Hữu một cái.
Ừm.
Là một hán tử hào sảng.
Nhưng cũng biết hạ thấp tư thế của mình, không nói mấy lời buồn nôn kiểu ta gia nhập là vinh hạnh của các ngươi.
Lâm Hữu mỉm cười, đi đến trước mặt hắn, đưa tay nâng hắn dậy.
- Đứng lên đi, ta đại biểu thành Hoàng Sa, hoan nghênh ngươi gia nhập.
- Cảm ơn đại nhân thu nhận!
Tiếu Tòng Vân cũng không phải người thích lòng vòng. Hắn chắp tay cúi đầu với Lâm Hữu rồi trực tiếp đứng dậy, trong mắt đã có thêm vài phần kính ý.
Bởi vì hắn rất rõ ràng.
Vừa rồi kỳ thật Lâm Hữu đã nương tay, chỉ phái một thuộc hạ chiến đấu với hắn.
Mà chỉ một đối thủ cũng khiến hắn nếm mùi thất bại.
Dù là thằng ngốc cũng biết trong tương lai vị lãnh chúa này nhất định tiền đồ vô lượng, đi theo đối phương lăn lộn là quyết định chính xác.
Lâm Hữu bên này cũng cực kỳ vui vẻ.
Bỗng dưng lại có một thuộc hạ cấp chín, còn hiểu biết được đầy đủ về thực lực của Vô Ảnh.
Ít nhất một chọi một đối mặt cấp chín là hoàn toàn không thành vấn đề.
Hơn nữa chiến đấu vừa rồi, Vô Ảnh mới vận dụng hai kỹ năng Thuấn Ảnh và Ảnh Sát mà thôi, còn chưa phải toàn bộ thực lực của nó.
Nếu kết hợp thêm Dã Man Rít Gào, tuyệt đối là một cỗ máy giết chóc xem ra cần phải nhanh chóng đi kiếm bí bảo thích hợp cho nó.
Hiện giờ, Xương Rồng Tròn dùng bí bảo vẫn là Chân Nam Nhân Năm Giây cấp SSS, không thích hợp cho binh chủng loại hình ám sát, nên đổi thứ tốt hơn.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Tiếu Tòng Vân, nói:
- Về sau ngươi và Nhạc lão giống nhau, chuyên môn trợ giúp đội hộ vệ tu luyện. Lúc bình thường trong thành xuất hiện phiền toái mà đội hộ vệ không giải quyết được, ngươi cứ ra mặt giải quyết một chút là được.
- Tuân mệnh!
Hai tay Tiếu Tòng Vân ôm quyền.
Cứ như vậy, chuyện mời chào đã chấm dứt thuận lợi.
Lâm Hữu lại dặn dò đám người Ngụy Cương vài việc, sau đó gọi Nhạc lão qua một bên, lấy ra một khối mệnh cách đưa tới.
- Đây là...
Nhạc Đạo Nam kinh ngạc nhìn mệnh cách trong tay Lâm Hữu.
Đây là mệnh cách lão đưa ra với tư cách thế chấp để được ở lại thành Hoàng Sa cảm ngộ quy tắc, dựa theo ước định mười năm sau lãnh chúa mới cần trả lại cho lão.
- Cầm lại đi thôi, ở nơi này của ta, ngươi đã là người cũ rồi, không cần thứ này nữa.
Lâm Hữu nhàn nhạt nói.
- Thế nhưng...
Nhạc Đạo Nam há miệng thở dốc, còn muốn nói cái gì.
Nhưng đối mặt với đôi mắt đầy tin tưởng của Lâm Hữu, lão lại không khỏi nuốt trở vào.
Cuối cùng, Nhạc lão do dự một hồi, cũng giống Tiếu Tòng Vân, hai tay ôm quyền, trịnh trọng nói:
- Cảm tạ ngài! Từ nay về sau, Nhạc Đạo Nam ta là người của thành Hoàng Sa!
- Ngươi quyết định được rồi?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
- Quyết định được rồi!
- Được, từ hôm nay, ngươi chính là tổng quân giáo đầu của thành Hoàng Sa.
Lâm Hữu tự nhiên sẽ không hoài nghi nhân phẩm của Nhạc Đạo Nam, dù sao đã ở chung thời gian dài như vậy, lão còn bồi dưỡng cho hắn một đội hộ vệ.
Lão là người đáng tin cậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận