Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 249: Bánh Mật Từ Trên Trời Rơi Xuống

Binh chủng hệ Nhân Hình (Hình Người)!
Hóa ra hai hàng kỵ sĩ đứng hai bên này lại là binh chủng hệ Nhân Hình!
Mới đầu Lâm Hữu còn cho rằng, đám người này là đội ngũ vệ binh vương quốc, lại không nghĩ tới hóa ra đây là binh chủng của Thánh Diệu Vương!
Còn là binh chủng cấp mười một.
Loại tồn tại khủng bố vô biên này, tùy tiện cho ra một nười, phỏng chừng cũng có thể tiêu diệt cả một công quốc.
Hơn nữa lời nói của Thánh Diệu Vương cũng vô cùng khí phách.
Chỉ cần có quốc vương nào dám không đến, cứ giết chết ngay tại chỗ!
Lần này, đối phương đã không chỉ giận dữ đơn thuần nữa, mà cho đám quốc vương công quốc bên dưới một thông điệp cuối cùng.
Tuy cách làm thật đơn giản thô bạo, nhưng lại là biện pháp có hiệu quả nhất.
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, mọi việc quỷ kế đều là phí công.
Điều này khiến Lâm Hữu lập tức trở nên kích động, hắn thầm nghĩ nếu có một ngày mình cũng có thể đạt tới loại độ cao này, khi ấy đâu cần phải từng bước cẩn thận như bây giờ?
Quả nhiên, trên thế giới này, thực lực mới là đạo lý kiên định.
Mà ngay khi hắn khiếp sợ thực lực của Thánh Diệu Vương, kỵ sĩ mặc áo giáp vàng cũng chia thành một đám đội ngũ rời khỏi cung điện, tiến đến các đại công quốc.
Chỉ còn lại mấy người bọn họ im lặng một hồi, nghe Kỷ Tinh Hà bên cạnh mở miệng nói:
- Lâm Hữu, đúng không? Vừa rồi nghe ngươi nói, khí tức Hỗn Độn xung quanh khu vực ban đầu ngươi sống đang dần dần thu hẹp lại?
- Đúng vậy, tuy tốc độ không mau, nhưng quả thật nó đang từ từ thu hẹp lại.
Bây giờ, Lâm Hữu đã biết, mảnh đất sương mù xám ngăn cách hai khu vực chính là khí tức Hỗn Độn, cho nên hắn không hề giấu giếm, trả lời rất tỉ mỉ.
Kỷ Tinh Hà nghe vậy, cũng hơi hơi nhíu mày:
- Đại Lục Nguyên Sát này có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vậy mà lại dùng biện pháp như vậy để áp bức lãnh chúa mới thăng cấp. Quá thiệt thòi cho các ngươi rồi, phải chạy trốn khỏi nơi đó, thật sự là quá vất vả.
- Đúng vậy.
Lúc này Kỷ Vân Sương cũng chen vào:
- Bên trong vị diện thứ cấp lại xảy ra loại chuyện này, không biết có bao nhiêu lãnh chúa đã chịu khổ dưới thủ đoạn tàn độc ấy, nếu...
Khi nói xong lời cuối cùng, âm thanh Kỷ Vân Sương cũng có chút run rẩy.
Ánh mắt cô nhìn Lâm Hữu lại hơn vài phần đồng tình.
Nếu đổi lại là cô, gặp phải loại tình huống này, cô tự nhận mình không thể làm được loại trình độ như Lâm Hữu.
Càng đừng nói tới chuyện đứng ở chỗ này, vạch trần âm mưu của thế giới Nguyên Sát.
Có lẽ... Đây chính là nguyên nhân chân chính khiến Lâm Hữu mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vân Sương âm thầm cắn răng, toát ra kiên định nhàn nhạt.
Mà cơn tức giận của Thánh Diệu Vương đang ngồi trên vương vị kia, cũng dần dần tan biến đi, ánh mắt tán thưởng của hắn cũng rơi xuống trên người Lâm Hữu.
- Tiểu tử, ngươi không tệ. Lão tử rất thưởng thức ngươi, nói đi, ngươi muốn ban thưởng thứ gì? Lần này ngươi đã lập một công lớn, không cần biết ngươi muốn cái gì, ta cũng sẽ thỏa mãn ngươi.
- Thưởng cho bất cứ thứ gì?
Ánh mắt Lâm Hữu lập tức sáng lên.
Chỉ cần đề cập tới chuyện ban thưởng, nhất định hắn sẽ lên tinh thần ngay.
- Đúng, chỉ cần là thứ ta có thể làm được, đều có thể.
Thánh Diệu Vương nói thẳng.
Hành động của Lâm Hữu, tương đương với cứu vớt nền tảng vương quốc Thánh Diệu của hắn, cũng như cứu vớt nền tảng của đại lục Nguyên Thuỷ, hắn thân là quốc vương, tự nhiên không thể khiến người ta thất vọng, đau lòng.
Thậm chí Kỷ Tinh Hà bên cạnh, cũng ném qua bên này ánh mắt hâm mộ.
Thánh Diệu Vương tự mình ưng thuận hứa hẹn, là quốc vương như lão cũng cực kỳ động tâm.
Lâm Hữu tự nhiên biết, đây là một cơ hội tốt.
Thậm chí hắn có thể mạo hiểm phá hỏng ấn tượng của người ta, giở công phu sư tử ngoạm, đòi hỏi một đống lớn tài nguyên, hoặc những thứ khác.
Chắc Thánh Diệu Vương sẽ không từ chối.
Thế nhưng sau đó thì sao?
Hắn lại đột nhiên nghĩ đến mấy đồng bạn từng cùng hắn thoát khỏi cửa ải khó khăn, cùng hắn thoát khỏi khu vực kia, không biết bây giờ bọn họ thế nào.
Nếu thật sự tính toán, ít nhất bọn họ cũng có một phần công lao mới đúng.
Cho nên sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, rốt cục hắn cũng ngẩng đầu, nói:
- Nếu như vậy, ta muốn xin Thánh Diệu Vương giúp ta tìm mấy đồng bạn cùng ta trốn tới nơi này, nếu không có bọn họ, chỉ sợ hôm nay ta cũng không thể đứng ở chỗ này.
Hắn vừa nói xong, không chỉ một mình Thánh Diệu Vương mà tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Tất cả đều dùng ánh mắt ngoài ý muốn nhìn Lâm Hữu.
Bọn họ còn cho rằng, Lâm Hữu sẽ công phu sư tử ngoạm rất nhiều tài nguyên.
Hoặc dời đến một thành thị phồn hoa hơn, đạt được sự che chở của Thánh Diệu Vương … vân vân
Lại không nghĩ rằng, hắn chỉ nên một yêu cầu đơn giản như vậy.
Mà sau khi ngây người, Thánh Diệu Vương cũng phản ứng lại rồi đột nhiên đối phương phát ra một trận cười to sang sảng.
- Ha ha ha... Hay cho tiểu tử này, có khí phách! Lão tử càng ngày càng thích ngươi rồi, nhưng yêu cầu vừa rồi của ngươi không tính. Bởi vì dù ngươi không nói, ta cũng sẽ tìm được bọn họ. Như vậy đi, ta sẽ cho ngươi 500 ngàn điểm tích luỹ vinh dự, và một Lệnh Bài Binh Chủng hệ Thực Vật hiếm có, miễn cho hỗn đản này nói ta keo kiệt.
- Thật ư?
Trái tim Lâm Hữu chợt dừng lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập lên.
Tới 500 ngàn điểm tích luỹ!
Và một Lệnh Bài Binh Chủng hiếm!
Có khác nào một cái bánh thật lớn rơi từ trên trời xuống, thiếu chút nữa đã đè hắn chết tươi?
Hắn đâu dám nghĩ nhiều, vội vàng đáp:
- Đa tạ Thánh Diệu Vương!
- Được rồi được rồi, đừng có luôn mồm tạ tới tạ lui nữa, lão tử không thích như thế.
Thánh Diệu Vương khoát tay, hình như tâm tình vô cùng tốt.
Sau đó, lão vung bàn tay to lên, một loại lực lượng không biết tên ngưng tụ thành quả cầu tài nguyên rời khỏi tay hắn, nhẹ nhàng bay tới Lâm Hữu.
Lâm Hữu vội vàng tiếp nhận và tỉ mỉ xem xét.
Quả nhiên bên trong có một cái lệnh bài và một đoàn ánh sáng lấp lánh.
Nhưng bây giờ vẫn còn ở bên trong cung điện, hắn không tiện sử dụng vật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận