Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1156: Rơi Vào Bẫy.

- Cướp thần cách à?
Lâm Hữu lộ vẻ kinh dị, cuối cùng hiểu rõ vì sao bọn hắn lại lộ ra loại vẻ mặt này.
Đừng nói, biện pháp lấy hắn làm mồi nhử, những người khác ở phía sau phục kích thật đúng là có thể thực hiện, làm cho hắn cũng nhịn không được động lòng.
Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn bị động bị đánh, lọt vào rất nhiều lãnh chúa truy sát, thậm chí mang tai họa đến cho bằng hữu ở bên cạnh.
Ngươi cho rằng hắn không muốn phản kích à?
Dĩ nhiên không phải!
Chỉ là vì thực lực của hắn quá yếu nên tạm thời không có lực phản kích thôi.
Không có thực lực còn đi liều mạng với người khác sẽ chỉ hại mình mà thôi.
Hắn lại không phải Long Ngạo Thiên, hổ khu chấn động, hơi thở ra một hơi là đã có thể nhẹ nhàng giết chết kẻ địch, trước khi không chắc chắn hoàn toàn, hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.
Trước đó, vì bọn người Nghiêm Liệt bị bắt, hắn không thể thấy chết không cứu nên mới bất đắc dĩ ra tay.
Nhưng bây giờ lại không giống, hắn đã có được bốn khối thần cách, lại thêm này năm vị lão lãnh chúa thực lực mạnh mẽ này, tuyệt đối rất có triển vọng, nói không chừng có thể lấy được khối thần cách thứ năm!
- Thế nào? Có hứng thú hay không?
Bắc Đẩu hỏi tiếp, khuôn mặt hắn đầy vẻ chờ đợi:
- Chỉ cần là đạt được thần cách, chúng ta sẽ chia theo nhu cầu, sau đó phụ cấp cho những người khác một phần tài nguyên là được.
- Căn cứ theo tin tức ta nhận được, đám người kia chắc là còn tưởng rằng ngươi chỉ có thực lực mới tiến cấp mà thôi, nếu như vận khí tốt thì làm tới bốn năm viên thần cách cũng không thành vấn đề, đây tuyệt đối là cơ hội trời cho đối với giới Nguyên Thủy chúng ta!
Đúng vậy.
Giống như hắn đã nghĩ đến trước đó, đây tuyệt đối là một cơ hội ngàn năm một thuở.
Bởi vì bình thường mà nói, lãnh chúa cấp 11 mới tiến cấp hoặc chiết sớm, hoặc là chính là thực lực quá yếu không dám rời khỏi giới vực.
Cơ bản rất khó sẽ gặp phải người giống như Lâm Hữu có được bốn khối thần cách mà còn chưa bị người khác biết được.
Chỉ cần hành động thoả đáng thì muốn chém giết mấy lãnh chúa cấp 11 của những giới vực khác hoàn toàn không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là, ở đây không có Đại Đế ra mặt ngăn cản, tỉ lệ đạt được thần cách càng tăng lên rất nhiều.
Đúng là có rất nhiều nguy hiểm, nhưng Lâm Hữu vẫn vô cùng động tâm.
Hắn suy nghĩ một lúc sau, cũng đồng ý gật đầu.
- Có thể, ta tham gia!
- Tốt!
Mấy người Bắc Đẩu nghe vậy thì lập tức kích động lên.
Cũng không tiếp tục nói nhảm nhiều lời nữa, ngay lập tức triệu hồi binh chủng đến bên cạnh, bắt đầu thương nghị kế hoạch bên cạnh gò đất, sau đó lại đến bốn phía tiến hành điều tra địa hình.
Mãi cho đến nửa giờ sau, Lâm Hữu mới tách ra khỏi đội ngũ.
- Chờ tin tức của ta.
Nói một câu xong, hắn trực tiếp tiến về phương hướng Cánh Cửa Không Gian.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy hắn nữa, Bắc Đẩu mới trở lại nói với những người khác:
- Chúng ta cũng tranh thủ thời gian tìm chỗ nấp đi, đám người kia cực kì tinh quái, nếu biết chúng ta ở đây thì nhất định sẽ sớm chạy trốn.
- Hắc hắc, đó là đương nhiên, vì cơ hội này, ta đã chờ nhiều năm như vậy, cũng là lúc dùng ra thủ đoạn áp đáy hòm rồi.
- Ta cũng chuẩn bị đại trận phong tỏa Ngũ Hành, tuyệt đối để cho bọn hắn có đến mà không có về!
Mấy người nói xong thì lần lượt chia nhau rời đi, trốn ở năm nơi xung quanh địa điểm ước định, kiên nhẫn chờ đợi.
Cùng lúc đó, ngoài Cánh Cửa Không Gian.
Lãnh chúa các giới chờ đã hơn nửa ngày, trở nên phiền não.
- Đã sắp đến buổi chiều rồi, sao tiểu tử kia còn chưa có đi ra vậy, hắn sẽ không phải đã chết ở trong đó rồi chứ?
- Hoặc bị mấy người đuổi theo vào làm thịt rồi? Hoặc là bị ma thú ăn rồi?
- Sớm biết như vậy ta cũng đuổi theo vào, hại ta chờ vô ích nửa ngày.
Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên ở các ngõ ngách, nhưng lại không có bao nhiêu người chân chính thối lui.
Mười mấy lãnh chúa đến từ các giới vẫn như cũ trốn ở các ngõ ngách ngoài Cánh Cửa Không Gian, chờ đợi Lâm Hữu hiện thân, đồng thời âm thầm cảnh giác những người khác.
Làm cho bầu không khí nơi đây cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Đột nhiên, ánh sáng sáng lên, một bóng người xuyên qua Cánh Cửa Không Gian chạy ra ngoài.
Đám người đầu tiên là sững sờ, su đó ánh mắt đột nhiên sáng lên.
- Là tiểu tử kia!
- Hắn đã ra ngoài rồi!
- Ra tay!
Âm thanh thấp giọng hô liên tiếp vang lên, có càng người phản ứng cực nhanh, trực tiếp ra tay.
Lâm Hữu vừa ra ngoài thì không gian bên cạnh đã vặn vẹo một trận, mấy đạo công kích cường hãn nháy mắt phong tỏa tất cả đường lui của hắn.
- Ầm ầm
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất nổ ra một hố sâu khổng lồ.
Lâm Hữu chỉ mới kịp ngưng tụ một bức Thành Lũy Chiến Tranh trước người đã bị lực trùng kích khủng bố đánh bay ra ngoài.
Hắn cũng không ngờ, đám gia hoả này lại kiên nhẫn như thế, liên tục từ buổi sáng đợi đến buổi chiều.
Chỉ riêng một kích vừa rồi đã làm cho khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, hiển nhiên đều vận dụng toàn lực để công kích hắn, không phải một mình hắn có thể đối phó được.
Mắt thấy Thành Lũy Chiến Tranh vỡ vụn, hắn mượn nhờ lực lượng còn thừa, cũng không quay đầu lại chạy vào trong Cánh Cửa Không Gian.
- Đuổi theo!
Các lãnh chúa đã sắp bị mài hết kiên nhẫn đã không tiếp tục lựa chọn ôm cây đợi thỏ nữa.
Thấy Lâm Hữu chạy trốn, bọn hắn lập tức đuổi theo, tất cả đều đâm đầu vào trong Cánh Cửa Không Gian.
Nhưng không ngờ, mới vừa tiến vào trong không gian thứ cấp, một mảng lớn cây nấm màu đỏ đã rơi xuống dưới chân bọn hắn.
Toàn bộ lối vào nổ tung một trận, mấy lãnh chúa không kịp phản ứng nháy mắt bị nổ bay ra ngoài, suýt nữa rơi vào trong khí tức Hỗn Độn ở cạnh cửa vào, cả kinh bọn hắn vội vàng quay lưng ổn định thân hình.
Ngay sau đó, lòng bàn chân lại là vang lên một tiếng thật lớn, mảng dây leo từ mặt đất xông ra, phóng thẳng đến yếu hại của bọn hắn.
- Chỉ chút công kích này mà cũng muốn ngăn cản chúng ta à?
Trong đó, một lãnh chúa khinh thường cười lạnh, hắn bổ ra một đạo kiếm khí, tuỳ tiện chém dây leo thành hai đoạn, sau đó đuổi theo Lâm Hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận